Vô Tiên

Chương 2284: Một bước đạp sai (1)


9 tháng

trướctiếp

..

Hổ Đầu sớm đã không phải là Hổ Đầu cứng đầu cứng cổ năm đó nữa, mà là cao thủ chấp chưởng Yêu vực mấy trăm năm. Từ việc hắn dễ dàng thu phục Kim Thánh Yêu Vương xảo trá, liền có thể thấy được rõ ràng. Khi hắn nhận ra bộ dáng của lão giả kia, nhất thời lại tìm không thấy Lâm Nhất, vì thế đã quyết định thật nhanh, dẫn Lão Long xun xoe chạy ngay tức thì.

Hai huynh đệ này vừa chạy, tạm thời trốn khỏi một kiếp.

Bất quá, phàm có lợi có hại. Vốn là bốn người phải kết bạn cùng đi cũng vĩnh viễn không rời xa nhau, đột nhiên gặp chuyện bất ngờ, muốn gặp lại lần nữa cũng tránh không khỏi một phen trắc trở.

Trước mắt ít nhất đã làm cho Tiên Nô phạm vào nổi buồn.

Sau khi Tiên Nô bế quan ba tháng rưỡi, vẫn thủy chung không thấy sư phụ quay lại. Một phen đắn đo, cuối cùng nàng ta nhịn không được đã độn ra khỏi long quyển, cũng biến mất thân hình, lặng lẽ đi lên mặt đất.

Trong thôn xá Di tộc vẫn không thấy bóng dáng của Hổ Đầu và Lão Long đâu cả. Mà nghe nam nữ lão ấu nói với nhau mới được biết, hai người kia sau khi gặp ba vị tiên nhân khác, cả hai đã cùng nhau bay mất vào một đêm nửa tháng trước đây.

Nghe nói ba vị tiên nhân ấy đi mà quay lại, cũng hỏi thăm qua Đan Cốc Đại Vu.

Đan Cốc Đại Vu không dám nói càn, chỉ nói là hai vị ác nhân đến Di tộc không rõ thân phận. Dưới sự hiếp bách, các tộc nhân chỉ có khúc ý nịnh hót để tránh rước họa vào thân. Ai ngờ đối phương lại bay, chẳng lẽ là thành tinh yêu quái? Mong rằng ba vị tiên trưởng trảm yêu trừ ma, vân vân.

Ba vị tiên trưởng thần bí hẳn là vô tâm tính toán cùng một bọn người phàm, sau đó cũng bay mất.

Tiên Nô nấn ná tại khe núi trên thôn xá gian mất hai ngày, không còn thu hoạch gì nữa đành phải bắt đầu tìm kiếm tại nơi man hoang. Sau nửa tháng, chớ nói Hổ Đầu và Lão Long, ngay cả sư phụ cũng mất tung ảnh.

Trong một hạp cốc, gió mát tới. Tiên Nô từ trên trời hạ xuống, chậm rãi hiện ra thân hình. Nàng ta thờ ơ trước phong cảnh bốn phía, phiêu nhiên đi tới dưới một gốc cây cổ thụ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống một tảng đá xanh, lập tức hai tay ôm đầu gối, yên lặng thất thần. Thân thể cùa nàng trông càng nhỏ hơn, vân y dài chấm đất, tóc đen xõa bờ vai, hai gò má như tuyết như ngọc. Dưới hai hàng chân mày như nguyệt là đôi mắt như nước, chớp động mấy phần buồn bã.

So với lần phân biệt mấy trăm năm trước, trước mắt một mình trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại cảm thấy cô đơn.



Sư phụ, rốt cuộc ngài đi đâu vậy?

Tiên Nô tự nhiên than dài, chống cằm đỡ đầu gối, nhìn chăm chú vào một gốc hoa dại trước người.

Một đốm xanh biếc điểm chút doanh trắng, hãy còn lay động trong gió núi, mảnh mai và không cứng cỏi, thanh lệ không bỏ mất sắc thái.

Tiên Nô thần sắc si ngốc, không kìm nổi đưa ngón tay nhỏ và dài ra, nhưng nàng chỉ chạm vào cánh hoa non mềm, chưa hái, lại đưa tay ngang chóp mũi. Một mùi thơm ngát nhàn nhạt thấm vào nội tâm, khiến người có vẻ u sầu. Khóe miệng nàng bĩu một cái, mỉm cười tươi tắn.

Nhớ sư phụ từng có thông báo, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thể khinh cử vọng động. Nghĩ như thế, hay là an tâm bế quan mới đúng. Nếu không phải như vậy, ngày sau ngài quay trở về, tìm không thấy nô nhi nhất định phải lo lắng.

Tiên Nô thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, có thể ở sống sót ở hồ yêu thôn Yêu vực, tuy nói không có rồi khỏi sự chăm sóc của sư phụ Mị Nương, mà nàng tâm tính ngoài mềm trong cứng, lại được dưỡng thành từ nhỏ. Giờ này cô linh linh một mình, hơn nữa độc giữ an ủi, yên lặng mong đợi.

Bỗng nhiên lại một cơn gió thổi tới, bầu trời bay xuống một phiến mưa bụi. Trong hạo cốc xanh um tươi tốt, mông lung mờ ảo.

Một bộ bóng người áo trắng rời khỏi tàng cây, nhẹ nhàng lưu vân, uyển chuyển như hoa.

Tiên Nô đi về phía trước không bao xa, thời khắc muốn quay trở về bế quan nhưng bất chợt dừng chân.

Một bên vách đá, có vị lão giả lôi thôi lếch thếch đang thò người ra ngắm nhìn. Quanh thân lão không hề có pháp lực, lại càng không thấy sinh cơ. Ngay cả trong thần thức cũng không làm người lưu ý.

Tiên Nô hơi hơi kinh ngạc, âm thầm đề phòng. Thuận theo ống tay áo phấp phới, dưới chân mây mù nhàn nhạt, ngay sau đó từ từ bay lên 30 trượng. Thân hình nàng thướt tha, tay áo phiêu phiêu giống như tiên tử đội mưa mà đến, rất là minh diễm động lòng người.

- Ồ. Cửu hồ chi phách, Cửu Âm chi thân, có thể nói là mị hoặc thiên thành vô song cả thế gian. Nơi thâm sơn cùng cốc này, tại sao xuất hiện một giai nhân như thế.

Lão giả phảng phất mới vừa tỉnh lại từ trong tĩnh tọa, vừa nhìn đã thấy thân ảnh cô đơn trong hạp cốc, không kìm nổi xoay người lại. Cảnh núi như tranh vẽ, người như hoa, làm cho nơi mãng hoang này càng tăng thêm thêm vài phần ý nhị. Thưởng thức rất nhiều, trên khuôn mặt già nua của lão không ngờ vì thế lại đổi thành mấy phần thần thái.

Tiên Nô ngừng lại bốn, năm trượng trước lão giả, lượn lờ, dường như đã hòa làm một thể cùng mưa bụi bốn phía, nhưng trên dưới không dính chút bụi nào. Nàng khẽ cau chân mày, đôi mắt sáng chớp động, hơi hạ thấp người, nhẹ giọng hỏi:



- Xin hỏi cao nhân phương nào?

Đối phương rõ ràng là người phàm nhưng hơi có vẻ khác biệt. Lúc ànng vừa lên tiếng, trong thần sắc hình như có chần chờ.

Lão giả ngồi ngay thẳng trở lại, đưa tay lau mưa trên mặt, cười nói:

- Sao dám làm phiền vị tiên tử này, tại hạ là Di tộc tộc trưởng, Lệnh Khâu là đây.

Thần sắc lão vẫn quan sát như cũ, chỉ cảm thấy vui tai vui mắt rồi mấy phần hưng trí, lại nói:

- Ba tháng trước, may mắn ngồi nói suông cùng Lâm tiên trưởng, khiến cho tại hạ được ích lợi không nhỏ. Ngày hôm nay ngẫu cảm mưa gió mới tỉnh dậy, vừa gặp tiên tử đến, ha ha.

Lão thuận miệng hỏi:

- Vị tiên tử này nếu không xuất thân từ Thiên Ngu, thì đến từ phương nào?

Trên trời dưới đất, mưa bụi mông mông.

Trong hạp cốc, một nữ nhân áo trắng thanh lệ xuất trần phiêu nhiên huyền không; trên vách đá đối diện, một vị lão giả y sam lắm bẩn, mặt mang nụ cười. Tình cảnh lúc này, cho dù thế nào cũng thấy có chút quỷ dị.

Tiên Nô nghe người ta nói tới sư phụ, không khỏi trong lòng vừa động. Thấy lão giả kia không hề có ác ý, nàng ta hơi yên lòng một chút, thần sắc không thay đổi, nhẹ giọng lấy lệ nói:

- Ta chẳng qua là đi ngang con đường này mà thôi, không biết ngài đang nói cái gì.

Đây là lời không hợp ý không hơn nửa câu. Lệnh Khâu chỉ là lâm thời khởi ý, không lường trước lại dẫn đến đối phương hiểu lầm. Lão lập tức lắc đầu mỉm cười nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp