Mặt trời mọc đằng đông, mặt trăng lặn cực tây. Đã có mặt trời mặt trăng và ngôi sao so sánh, dưới chân mọi người liền có phương hướng.
Như lời trước kia lão tộc trưởng có nói, chỉ cần đón theo hướng mặt trời mọc đi chừng 1~2 tháng là có thể đến Lệnh Khâu sơn chính đông. Trong đó không thiếu khe sâu hiểm ác, cũng có dị thú hung mãnh, không thể thiếu một phen trèo non lội suối cực khổ. Mà xa xa vạn dặm, dưới mắt tu sĩ bất quá là một cái chớp mắt mà thôi.
Chốc lát sau Lâm Nhất đã rời khỏi Di sơn, dĩ nhiên tìm tới địa giới Lệnh Khâu sơn trong truyền thuyết ấy. Còn trong đó có kỳ hoặc ra sao, hắn không biết gì cả.
Nhưng cách mỗi ba mươi, năm mươi năm liền có địa phương tiên nhân thường lui tới, không thể không làm cho lòng người sinh tò mò.
Ngoài ra hắn biết được từ miệng của lão tộc trưởng, phương tinh vực hạo hãn vô tế này chính là Hồng Hoang không thể nghi ngờ. Giờ này con đường Cửu Thiên chưa đóng cửa, hơn nữa nhiều tình hình khó lường, một nhóm bốn người hãy còn bất tiện tùy tiện xâm nhập vào nội địa Hồng Hoang. Trước lúc đó, chỉ có chờ đợi Tiên Nô tăng cao tu vi đồng thời tới thành tựu tiên thể, đến lúc đó hắn sẽ có mưu cầu tính toán khác. Mà vốn cho là Thiên Ngu Di sơn rất là hoang vắng, ai ngờ bất ngờ. Nếu không biết rõ nguyên do trong đó, khiến người có thể nào yên lòng.
Trên một đỉnh núi cao vạn trượng, có gió mát xoay quanh. Phía dưới là dãy núi chập chùng, cổ mộc xanh um. Thỉnh thoảng có vài tiếng chim ung dung hót vang, sau đó lại từ từ biến mất trong Thương Mang Man Hoang.
Lâm Nhất hiện thân ảnh trên đỉnh, cúi đầu nhìn xuống. Dưới chân hắn, miễn cưỡng đặt chân. Lúc này hắn đứng lặng trong gió, tựa như một gốc tùng sườn núi, đều có khí độ sừng sững như núi cao hồ sâu; lại như ngọn núi vạn trượng, tuy kình thiên đạp đất, ngược lại thì không bắt mắt chút nào.
Đây chính là vị trí của Linh Khâu sơn, mà ngàn dặm phạm vi chung quanh cũng không dị thường. Ngoại trừ chỗ này thái sơ khí hơi có vẻ dày đặc ra, căn bản không thấy có tu sĩ hoặc là dấu vết tiên nhân lưu lại.
Lâm Nhất nhẹ nhàng bay ra khỏi ngọn núi, tiếp tục như gió rong chơi giữa không trung. Cùng lúc đó, hắn tản ra thần thức, toàn lực tra xét bốn phương.
Một trận thú gầm đột nhiên truyền đến, tiếp đó lại là một tiếng sắc nhọn đến chói tai.
Lâm Nhất theo tiếng xuyên qua cây cối, chậm rãi rơi xuống sơn cốc. Hắn thần thức uy lực, lập tức kinh động. Một dị thú kích cỡ hơn trượng quay đầu thoáng nhìn, lập tức liền vội vã xoay người biến mất trong rừng rậm.
Dưới một gốc cây cổ mộc cao lớn, dây mây sà xuống đất, một con đại điểm mang bộ dáng quỷ dị mình đầy vết máu tránh thoát ra, lảo đảo vài bước, ngơ ngác kinh ngạc nhìn Lâm Nhất từ trên trời giáng xuống. Đầu nó lớn ba xích, hai chân hai cánh, cái trán mào gà, bộ dáng rất thần kỳ, lông gấm toàn thân rối tung bù xù không chịu nổi, cũng loang lổ vết máu. Có thể thấy nó mới may mắn chạy trốn từ trong miệng địch.
Cầm thú này gọi tên là gì, có lai lịch gì?
Lâm Nhất tò mò đánh giá Đại Điểu ngoài mấy trượng kia, chưa giải thích nghi hoặc khó hiểu trong điển tịch từ trong thần thức ký ức, không ngờ hai chân đối phương dừng lại, tiếp đó uỵch uỵch vội vàng bay lên, giây lát đã nhảy vọt lên cây, trong nháy mắt đã chạy xa.
Con vật nhỏ kia hiểu được mượn nhờ cây mây đến tránh né cường địch, quả là cơ trí.
Lâm Nhất giương mắt quan sát bốn phía, bước chân chầm chậm trên lớp lá rụng thật dày. Xuyên thấu qua bóng cây mật táp, vài tia sáng mặt trời từ từ chiếu xuống. Trong sáng tối loang loáng, khí cơ mốc meo từ từ tràn ngập khiến cho rừng rậm nơi này tựa như bị năm tháng từ bỏ vậy, càng thêm có vẻ thâm trầm mà tịch liêu.
Trên cổ mộc khô cạn có mấy đầu dã xà (rắn dại) chiếm cứ, sợ hãi rụt rè không dám nhúc nhích. Từng con một hai mắt băng lãnh như đậu, tản ra u hàn khó hiểu, hình như là đang hờ hững chứng kiến sinh tử liên tục thay đổi. Bóng người bước đi vào nơi này trông giống như quang cảnh một chiếc lá rụng.
Hai canh giờ qua đi, Lâm Nhất đang cẩn thận kiểm tra phạm vi chung quanh ngàn dặm trong rừng rậm. Hắn ngừng lại trước một vách đá rồi quay lưng lại.
Tìm kiếm một lượt như thế nhưng vẫn không có thu hoạch gì?
Theo lão tộc trưởng ấy nói, hơn mười năm sau có thể là thời điểm tiên nhân thường lui tới lần nữa. Chẳng lẽ đó là một đám cao nhân tới vô ảnh đi vô tung?
Lâm Nhất nghi ngờ hồi lâu, bỗng nhiên vỗ ót một cái mà tự có cảm ngộ.
Nhớ lại hồi đó, mình đã lừa gạt Thánh Nữ ở trong sơn cốc hoành nguyệt châu, bởi vì, chẳng qua là núp ở dưới đất mà thôi.
Lâm Nhất tâm niệm vừa khởi, rồi tinh quang trong mắt vừa động, ngay sau đó cuốn tay áo lên, trên tay xuất hiện một vật. Chiếc nhẫn tinh xảo mơ hồ tỏa hào quang trắng muốt lập lòe.
Tầm Linh giới có được từ Xuất Vân Tử, chính là vật hiếm ngàn năm mới thấy, có thể nhìn thấy chỗ phi phàm. Một bảo bối như vậy, nếu không nhiều hơn sử dụng nhiều hơn há thật đáng tiếc rồi.
Lâm Nhất không trì hoãn nữa, đột nhiên chìm vào trong đất. Hắn chìm sâu đến nghìn trượng, cho đến khi bóng tối chung quanh vẫn không thấy khác thường. Hắn mở bàn tay ra trong thần sắc mong đợi.
Chiếc nhẫn tinh xảo từ lòng bàn tay ung dung bay lên, hào quang nhỏ yếu rất là bắt mắt. Nhưng chỉ chốc lát sau, nó từ từ chìm xuống dưới.
Quả nhiên, Tầm Linh giới không chỉ thích hợp với bảo vật, linh khí và nguyên khí, tương tự cũng thích hợp với thái sơ khí. Hơn nữa xem trong lòng đất nơi hoang dã này rốt cuộc cất giữ vật tốt ra sao.
Lâm Nhất tiếo tục độn theo Tầm Linh giới, tựa như dạ hành nhân đang đuổi theo một ngọn đèn yếu ớt.
Hai ngàn trượng, ba ngàn trượng, cho đến 5000 trượng, hào quang bay xuống chợt mạnh, thế đi chậm lại. Một nơi không xa nó có khối tiểu tiểu linh mạch ẩn sâu.
Thấy tình hình này, Lâm Nhất hơi thất vọng. Cho dù linh mạch lớn nhỏ, đối với mình mà nói không có chút công dụng nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT