- Tân Ngô. Tiên trưởng không câu nệ tục lễ, hãy để cho tộc nhân tùy ý.
Đối phương gật đầu ứng thị, vốn định lui xuống, rồi lại nhìn một bên mà thần sắc chần chờ.
Lâm Nhất đi mấy bước, không kìm nổi quay đầu nhìn lại. Hai huynh đệ ấy vẫn chưa đi theo mà đứng tại chỗ như cây đinh vậy, song song xuất thần một bên. Hắn khẽ nhếch đuôi lông mày, giương giọng hô:
- Hổ Đầu, Lão Long.
Hổ Đầu vội vàng nghiêng đầu lại, giơ tay lên lau miệng rộng, có vẻ tham lam cười nói a a:
- Mùi thịt.
Lão Long ừ một tiếng nặng nề, đồng thời nuốt nước miếng, chuyển hướng sang Lâm Nhất tỏ ý nói:
- Mùi rượu.
Tân Ngô rất có ánh mắt, nhân cơ hội nói ra:
- Nếu không phải kẻ thù, liền là khách quý. Mời hai vị huynh trưởng bên này.
Hắn và tộc nhân xưa nay kính trọng vũ dũng chi sĩ hung hãn, giờ này thấy Hổ Đầu và Lão Long không còn làm ác, khó tránh khỏi sinh ra lòng hiếu khách, cũng muốn kết giao một phen.
Kết thiện duyên, ít gây thù hằn chính là đạo bảo toàn đấy. Đan Cốc gật đầu rất an ủi, chắp tay về phía Lâm Nhất nói:
- Tiên trưởng. Chớ phụ thành ý của các tộc nhân.
Hổ Đầu càng thêm tán thưởng trước câu nói của Đan Cốc, vui mừng ha ha mà nói:
- Lão đầu. Ngày sau xem huynh đệ ta săn thú, nhất định gọi ngươi ăn thịt mỗi ngày.
Lão Long rất tán thành, học theo giơ tay vỗ vào vao Hổ Đầu, không kịp chờ đợi phụ họa nói:
- Chỉ cần rượu bao đủ, nhất định ăn thịt mỗi ngày.
Hắn không hiểu được giữ lại lực, lần này rất thực sự. Đối phương bất ngờ không kịp đề phòng, không kìm nổi lảo đảo một cái, trợn mắt nói:
- Huynh đệ. Thủ hạ phải có phân tấc.
Lâm Nhất ngạc nhiên một lát, phất ống tay áo một cái rồi nói:
- Đừng loạn thêm nữa.
Hắn tự rời đi, đi xa hơn mười trượng, phía sau lưng còn truyền đến tiếng cười đắc ý của hai huynh đệ. Rượu bao đủ, ăn thịt mỗi ngày.
. .
Qua khe núi là rừng cây. Xuyên qua rừng cây là hạp cốc.
Khi Đan Cốc Đại Vu dẫn Lâm Nhất đi sâu vào trong hạp cốc, ngón tay chỉ một hang động trên vách đá cheo leo nói:
- Tộc trưởng tộc ta tên là Lệnh Khâu, tĩnh tu ở chỗ này.
Chỗ này cách khe núi lúc tới hơn mười dặm lộ trình.
Hạp cốc không lớn, ước chừng trăm dặm. Hai bên ngọn núi không cao, mấy trăm trượng mà thôi. Hang động vách đá ấy cách mặt đất 30 trượng. Trên dưới, một dạy thềm đá hẹp như ẩn như hiện trong bóng đêm mông lung. Bốn phía cây rừng rậm rạp, sinh cơ bốn phía, thật là một nơi u tĩnh.
Có người tĩnh tu ở đây?
Trên đường đi, mặc kệ Đại Vu dẫn từ từ đi về phía trước, Lâm Nhất sớm đã nghi ngờ nhiều hơn. Trước mắt hắn quay đầu thoáng nhìn, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Đan Cốc Đại Vu. Chỗ này thường có tiên nhân đến hay không?
Thiên Ngu chính là Cô Tinh, cực kỳ vắng vẻ, người ở đều là phàm nhân hoang dã. Mà tộc nhân Di tộc cho dù hung hãn, Đan Cốc Đại Vu dĩ nhiên có chút thủ đoạn, mà vừa nhìn là có thể nhận ra mình có thân phận tu sĩ, tuy nói không phải không cung kính, nhưng lại có thể thản nhiên đối xử, không thể không khiến cho người ta cảm thấy tò mò.
Ngoài ra, tộc trưởng một bộ lạc hoang dã, không ngờ lại rời xa mọi người ở riêng, lại làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đan Cốc có chút bất ngờ trước nghi ngờ của Lâm Nhất, đáp:
- Tiên nhân cũng không thường có.
Lão tỏ ý, lại nói:
- Mà tiên nhân như Lâm tiên trưởng thì càng hiếm thấy.
Lão xoay người vượt qua bụi cỏ, cốt trượng trong tay “cộp” một tiếng rơi vào trên thềm đá, quay đầu lại tiếp đó nói:
- Mời sang bên này.
Lâm Nhất vẫn chưa tan khả nghi, lại càng không hiểu. Có thể có người nhìn thấu lai lịch chân thực của mình hay sao? Hắn nhìn theo bóng lưng của lão giả kia mà lắc lắc đầu, nhấc chân đi theo.
Theo động tĩnh cốt trượng đánh, hai người một trước một sau theo nhau mà lên.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, âm thầm lưu ý tình hình chung quanh, nghe Đan Cốc tại tiếp tục nói ra:
- Mỗi mười năm sẽ có tiên nhân đến đến Thiên Ngu, nhưng...
Lão chậm lại, có chút cảm khái nói ra:
- Hiền hòa như Lâm tiên trưởng, chính là bình sinh ít thấy.
Nghe được lời ấy, Lâm Nhất chợt hiểu. Trong nhãn lực của phàm nhân, cái gọi là tiên nhân đều là thần bí cao cao tại thượng. Người có thể đối xử bình đảng lẫn nhau, xem ra lác đác không có mấy. Trong lòng hắn vừa động, theo tiếng hỏi:
- Cách mỗi bao lâu mới có người đến? Mà đến từ nơi nào?
- Ba mươi, năm mươi năm không chừng. Mỗi khi các tiên nhân hàng lâm, chúng ta đều có thêm lễ kính, hai bên ngược lại cũng bình an vô sự. Còn tình hình cụ thể thì không được biết rồi.
Đan Cốc dừng cốt trượng trong tay, trả lời:
- Tổ tiên Đại Vu Tổ bối ta từng nhắc tới, những tiên nhân kia đều đến từ Bát Hoang địa giới xa xôi. Còn Bát Hoang ở phương nào, có thể là tộc trưởng biết được một chút.
Lão nói tới đây thì chần chừ một lúc, xoay người lại nói:
- Lâm tiên trưởng, ngài, chẳng lẽ ngài không phải.
Ngụ ý của lão, một tiên trưởng như ngươi phải biết được vị trí của Bát Hoang ở chỗ nào, tại sao phải hỏi thăm một phàm nhân như vậy chứ?
Tuy nói không có lòng phòng bị đối với vị Đan Cốc Đại Vu này, nhưng vẫn không thể dễ dàng tiết lộ lai lịch của mình. Lâm Nhất tự biết lỡ lời, đành nói qua loa lấy lệ:
- Ha ha. Ta chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút thôi.
- Tổ tiên Đại Vu tổ tông ta mới là vu thuật bất phàm, so sánh cùng tiên nhân cũng không kém a. Chỉ tiếc tại hạ căn cốt thô lậu hơn nữa thiên tư bình thường, giờ này bất quá là nỗ lực bảo vệ tộc quần mà thôi, khó có kiến thụ nữa.
Có lẽ là đã lớn tuổi rồi, hơn nữa Lâm Nhất hiền hoà, Đan Cốc không kìm nổi cũng nói nhiều hơn. Lão xoay người lại, mang theo vài phần mong đợi cười nói:
- Mong rằng Lâm tiên trưởng dìu dắt nhiều hơn.
Trong lúc hai người nói chuyện đã đến đầu cuối thang đá. Trước cửa hang động ở cách đó không xa, một bóng người ngồi nghiêm trên tảng đá từ từ động đậy.
Vô Tiên quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT