- Rất nhiều đồng đạo tử thương, cùng với cử động Ngô huynh chi tráng làm người ta than thở a.

Ngọc Thắng xúc động phụ họa nói:

- Lâm, Lâm tôn! Chúng ta nguyện theo ngài đế lâm thiên hạ, thủ hộ một bên.

Hữu ý vô ý, Ngọc Thắng và Ngô Dung lần lượt thay đổi cách xưng hô. Hai người dụng ý không cần nói cũng biết, chỉ coi Lâm Nhất là Tiên đế ngày sau, cũng cam nguyện đi theo chỉ vì tái hiện Tiên vực thịnh vượng năm đó.

Nếu như ngày trước, có lẽ Lâm Nhất sẽ có một phen chí khí đầy cõi lòng. Mà giờ này hắn hoàn toàn không có hưng trí đối với hết thảy, tự nói ra:

- Bao nhiêu phân tranh đều do Tiên đế truyền thừa khởi lên. Lâm mỗ đi lần này khiến cho Tiên vực khỏi bị dính líu. Nếu không phải như vậy.

Lâm Nhất nhìn hai vị lão giả ở bên ngoài ba trượng, thẳng thắn nói ra:

- Hồng Hoang cao nhân nghe tiếng tìm thấy, Tiên vực chắc chắn lần nữa lâm vào trong náo động. Mà hai vị tiên sinh nguyện cảnh xinh đẹp, bất quá là lầu các trên không và hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi. Chỉ có Lâm mỗ rời đi thì hạng người như Cửu Huyền mới có thể bỏ qua nơi này.

Hắn thấy đối phương còn muốn khuyên bảo, vội chuyển hướng về phía biển lửa liệt diễm đồ sộ và khó lường kia, lại nói tiếp:

- Nghe nói môn hộ kia khai mở một lần, phải mười năm sau đó mới đóng cửa. Nơi đây, Lâm mỗ sẽ an trí Tiên vực cho thích đáng, lại cử động thân không muộn.

Vô luận vì Tiên vực miễn gặp mầm tai vạ hay là vì tìm tung tích của Thánh Nữ và Vũ Tử, Lâm Nhất đều không thể không đi tới Hồng Hoang. Ngoài ra hắn còn có một nguyên do nữa. Long Phạm di ngôn có nói: Thừa ngô dư trạch, kế ngô y bát, đương thường ngô tâm nguyện. Đi Hồng Hoang, tìm Kiền Nguyên được tam kinh, diệt Giao Quý, trừ Huyền Tiêu.

Lâm Nhất có phải là truyền thừa của Long Phạm hay không, bản thân hắn cũng không thèm để ý. Tiêu diệt hai vị Tiên Hoàng, cho tới bây giờ hắn cũng không dám nghĩ qua. Nhưng hắn biết, nếu muốn không sợ cường địch cũng tu tới La Thiên cảnh giới thì 'Tìm Kiền Nguyên được tam kinh' chính là con đường tắt duy nhất!

- Lâm tôn! Ngài. Tâm ý đã quyết.



- Hồng Hoang cao thủ khắp nơi, chỉ sợ ngài...

Ngọc Thắng và Hạo Độ đều thần sắc không hiểu, muốn nói lại thôi. Vô số vạn năm ẩn nhẫn và mong đợi, đã có một cuộc đại thắng rất dễ dàng. Mà ánh rạng đông không thấy, mù mịt lại lên. Không cần suy nghĩ nhiều, nếu người đến Hồng Hoang, Tiên vực chắc chắn dữ nhiều lành ít!

Lâm Nhất quay đầu mặt hướng sang hai người, nhếch miệng, không còn vẻ ung dung như ngày xưa, trong thần sắc hiện ra vẻ thờ ơ tịch mịch và ủ rũ. Hắn trầm ngâm xuống, nói ra bằng giọng điệu nhẹ nhõm:

- Một lần quen biết nhau, gọi nhau huynh đệ đã là vinh hạnh lớn lao của Lâm mỗ. Hai vị tiên sinh cần gì phải rơi vào khuôn sáo cũ chứ.

Hai vị lão giả trải qua phong sương nhìn nhau im lặng, lập tức song song lộ ra nụ cười.

Ngọc Thắng ngắm Lâm Nhất, ánh mắt tán thưởng nói:

- Lão đệ tam tu đều phát triển, gánh vác viễn cổ truyền thừa, kiêm hữu trọng đồng chi tương, thành tựu thánh hiền vương giả, có lẽ đều được a.

Hắn chắp tay một cái, lại nói:

- Tiên vực ngày hôm nay toàn do lão đệ ban tặng. Ngươi quyết ý công thành lui thân, hai người chúng ta lại muốn ngăn trở, không khỏi tư tâm quấy phá, cũng thôi.

Hắn chỉ một ngón tay, tiếp tục nói:

- Trong những ngày kế tiếp, hãy chuẩn bị một phen hành trình Hồng Hoang của ngươi.

Hạo Độ đi nhìn về phía trước, gật gật đầu nói ra:

- Thật không dám giấu giếm, con đường Cửu Thiên ấy chỉ mở ra ba thành, nhiều nhất chống đỡ ba năm rưỡi là thuận lợi tan rã, đi vào trong đó càng gian nguy! Bởi vậy đi đến chỉ sợ khó quay về hơn nữa.

Ngọc Thắng tiếp tục nói ra:



- Hai người chúng ta xuất thân tu sĩ, khó có thể đặt chân tại Hồng Hoang nơi yêu ma hoành hành, sớm đã vô tình quay trở về, không ngại phân trần một chút.

Hai người ngươi một lời ta một lời nói không ngừng, Lâm Nhất ở bên cạnh lưu ý lắng nghe. Con đường Cửu Thiên còn có thể chống đỡ ba năm rưỡi, mà đi qua trong đó muốn tiêu hao một năm. Nói như thế, trong vòng hai năm nhất định phải ly khai khỏi Tiên vực! Về phần khó quay lại? Đi đến ngày hôm ngày, khi nào nghĩ tới lúc quay đầu.

Giây lát sau, một tiếng rồng gầm xuyên thấu gió mạnh mà đến, đồng thời có người kêu lên:

- Lão đại! Không được bỏ Hổ Đầu lại.

Ngọc Thắng và Hạo Độ không cần phải nhiều lời nữa, từng người đưa lên một viên ngọc giản. Lâm Nhất đưa tay nhận lấy ngọc giản, cùng hai người xoay người nhìn lại.

Một thanh long trăm trượng xẹt qua trời cao, sau đó một hán tử tráng kiện đang đuổi sát không buông. Trong nháy mắt, một người một rồng tránh khỏi Phong bạo tình trần đột nhiên kéo tới. Cái thế tranh nhau xua đuổi xuyên ngang vạn dặm, động tĩnh phi phàm!

Thấy thế, Hạo Độ khen tự đáy lòng:

- Long hổ đi theo, vương giả không sợ.

Ngọc Thắng cùng phụ họa theo:

- Long gầm hổ rống nhất thời phát, thanh vân đều có thông thiên lộ.

Thanh Long vẫn còn xoay tròn bốn phía, có lẽ là thần thông thiên phú càng cao hơn một bậc, giương nanh múa vuốt cực kỳ đắc ý. Còn Hổ Đầu đã đến ngoài mấy trượng, thở phào một hơi, nói ra:

- Tại Yêu vực mấy trăm năm sớm đã buồn bực rồi. Hổ Đầu suy nghĩ và hiểu rõ rồi, vẫn là đi theo lão đại cho khoái chí.

Lâm Nhất tiến ra đón, nhẹ nhàng nện một đấm lên Hổ Đầu vai rộng. Đối phương không tránh không né, đáp lại ngu ngơ nhoẻn miệng cười. Hắn quay đầusang phía Ngọc Thắng và Hạo Độ tỏ ý, chưa kịp hô, thanh long đã cuốn thân thể khổng lồ xoáy bốn người lên, gió trì điện trì bay trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play