Hai tay Lâm Nhất cầm kiếm, thở hổn hển, chưa có động tác gì, một đạo hàn vụ trắng xoá nghênh diện đánh tới cực nhanh, ngay cả ba người Ngọc Thắng cũng không kịp đề phòng. Mà bản thân hắn nếu tránh né, vây kín không trở lại, khó tránh khỏi bị từng cái kích phá.

Cứ theo đà này, bên ta nhất định thất bại...

Trong lòng Lâm Nhất đưa ngang một cái, không tránh không né, thu hồi Kim Long kiếm trong nháy mắt. Một chuỗi pháp quyết quái dị liên tiếp bay ra. Một đoàn quang mang hiện ra, hắn giơ tay lên nhất chỉ tới phía trước, trong miệng quát mắng:

- Luyện...

Trong nháy mắt, khởi đầu từ vây, liệt diễm sôi trào, tiếng sấm ầm ầm, huyết quang tàn phá bừa bãi, sát khí cường đại cuồng dũng lao tới tựa như sóng lớn vỡ đê.

- Oành...

Khi Luyện Ngục Thần thông đụng phải hàn vụ, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, trong tích tắc hàn vụ nổ tung, lần nữa vô số phù văn chớp động bắn tung toé ra, đến như mưa giông gió bão phô thiên cái địa. Tình hình như thế tựa như khoảnh khắc lúc trước tinh không gặp nguy hiểm...

Trong lúc nguy cấp, Lâm Nhất vội vàng nhưng bất loạn, tay áo thư giãn, hai tay kéo theo lực thiên địa chia hai bên trái phải. Trong nháy mắt, phù văn cấm chế với thế không thể đỡ thoáng chậm, ngay sau đó bổ ra lại hóa thành hai đạo cuồng phong thoáng qua. Bản nhân hắn chỉ thoáng lui về phía sau hai bước, lại giơ tay lên tế ra từng đạo pháp quyết. Pháp lực quanh thân đổ xuống, tình hình bốn phía bỗng nhiên biến đổi. Chỉ thấy có nùng vân bốn màu đen, trắng, đỏ, xanh mơ hồ sinh thành, nhưng chỉ trong nháy mắt hết thảy lại biến mất không thấy...

Cửu Huyền bị ngăn trở thế công, thoáng ngẩn ra. Chợt thấy bốn phương dị biến, y không khỏi nhíu mày, lập tức hai tay huy động nhằm bức lui Ngọc Thắng, Hạo Độ và Ngô Dung bấy giờ vẫn ung dung ngẩng mắt lên quan sát. Khoảnh khắc vừa rồi quả là nguy cơ khó lường a...

Lâm Nhất lắc lư thân hình xuống, theo một tiếng hừ thầm, khóe miệng tràn ra một vệt máu.



Ngọc Thắng và Hạo Độ mượn cơ hội chậm khẩu khí, đưa mắt nhìn nhau mà thần sắc lo âu. Sau một trận đọ sức, bốn người bên ta khó có thể chiến thắng được Cửu Huyền cường đại ấy. May mà có Lâm Nhất phân thân đang liều mạng kềm chế cao thủ đối phương. Nếu không, chỉ sợ những bọn tiểu bối kia khó có thể kéo dài. Ngoài ra còn có một vị Thánh Nữ núp trong bóng tối. Cứ thế này, tình hình không ổn rồi a!

Bất quá, động tĩnh vừa mới có chút bất phàm...

Ngô Dung ngắm nhìn bốn phía, lòng nóng như lửa đốt. Nếu ngày hôm nay bị thua hết thảy đều tan vỡ hỏng bét. Từ nay về sau tình cảnh thiết tưởng không chịu nổi...

Cửu Huyền lên tiếng:

- Tiểu tử! Lần trước bảo ngươi đào thoát, lão phu biết được ngươi có chút thủ đoạn...

Y trở nên trầm ngâm, có chút cẩn thận hỏi:

- Một thức thần thông vừa rồi đến từ phương nào, vì sao trước sau có khác biệt, có đến từ truyền thừa Long Phạm hay không...?

Nghe được lời ấy, Ngọc Thắng, Hạo Độ và Ngô Dung ba người nhìn nhau xa xa, từng người nỗi lòng không rõ.

Thần sắc Lâm Nhất lạnh lùng, tâm sinh khổ sở. Một mực giữ lại hậu thủ chỉ vì sử dụng lúc khẩn yếu quan đầu. Mà ba lần bốn lượt thi triển Kim Long kiếm đều bị ép tế ra Luyện Ngục, lại muốn nhân cơ hội sử dụng sát chiêu sau cùng, nhưng lực đã không còn nữa. Thức thần thông thứ hai mới sáng tạo ra càng tiêu hao tu vi. Mặc dù mượn nhờ khí thái sơ kết giới, cũng không thể đánh một trận thắng y.

Tu vi mạnh yếu khác biệt, không phải một sớm một chiều có thể đền bù...

Lâm Nhất im lặng một lát, khí huyết hơi thuận, nhìn Cửu Huyền phía xa chậm rãi lên tiếng nói:



- Một thức Luyện Ngục là Lâm mỗ sáng chế. Trước sau có điều khác biệt...

Khóe miệng hắn nhếch lên, muốn nhiều lời. Những Động Thiên cảnh khôi lỗi kia nhìn như cường đại, bất quá là ở vào khoảng giữa cao thủ Động Thiên và Tiên Quân mà thôi, giết đi không khó. Vị trước mắt đây mới thật sự là Động Thiên trung kỳ cao nhân, giống hệt một cái hào rộng không thể vượt qua...

- Là thần thông ngươi tự chế? Hừ...

Cửu Huyền hơi ngạc nhiên, lập tức bình thường trở lại, không tán đồng hừ một tiếng, nói:

- Dù có thần thông của Long Phạm năm đó thì phải làm thế nào đây? Tu vi không đủ, uy lực khác biệt! Nhìn xem lão phu bắt ngươi như thế nào...

Y còn chưa dứt lời, thân hình lóe lên một cái, tại chỗ đột nhiên có thêm ba bóng người giống nhau như đúc, cũng có tu vi Động Thiên sơ kỳ đại thành, lần lượt nghênh đón Ngọc Thắng, Hạo Độ và Ngô Dung. Còn bản tôn y vẫn mang uy thế của Động Thiên trung kỳ, đánh thẳng về phía Lâm Nhất.

Ngắn ngủi sau mấy hiệp, song phương đại khái thăm dò hư thật lẫn nhau. Cuối cùng Cửu Huyền hiển lộ ra diện mục tàn nhẫn chân thật, không còn giữ lại lực, thế tất yếu một kích thành công!

Thấy tình hình này, ba người Ngọc Thắng, Hạo Độ và Ngô Dung đều biến đổi thần sắc. Sự cường đại của Cửu Huyền không phải là đẳng cấp tầm thường. Y gậy ông đập lưng ông, chỉ cần dùng phân thân chặn ba đối thủ, bắt giết Lâm Nhất hoặc là đánh bại nhiều tiểu bối ở đây phải nói là dễ như trở bàn tay!

Lâm Nhất hơi co đồng tử lại, không kìm nổi hai hàng lông mày dựng đứng. Lúc này không thể so sánh với dĩ vãng, tuyệt đối không thể lui về phía sau nửa bước. Mà bất kể tiến thối, chỉ sợ cũng muốn lâm vào trong vạn kiếp bất phục! Hắn cũng không dám có chút may mắn, tay điểm vào mi tâm, nhanh như tia chớp Ma Tôn đột nhiên bay tới...

..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play