Vô Tiên

Chương 2245: Khó chạy thoát tội này (2)


10 tháng

trướctiếp

Lão giả ồ một tiếng hờ hững, thái độ ra vẻ không tán đồng, lại nói:

- Tam thánh đều là thế ngoại cao nhân, ai chịu lưu lạc đến nay không về.

- Cấm pháp mà ngươi thi triển chính là cấm pháp độc nhất vô nhị Tiên vực năm đó - 'Cửu Huyền thiên cấm'. Nếu ngươi không phải là Cửu Huyền thì là ai được chứ?

Ngô Dung không nhịn được tức giận quát lên:

- Năm đó ngươi âm thầm tàn sát đồng đạo, bao nhiêu người vô tội chết thảm. Ngươi còn dám cãi chày cãi cối hay sao...

Hắn cùng với rất nhiều người đều tống táng dưới Cửu Huyền thiên cấm, vì thế đã buồn bực hơn vạn năm. Giờ này gặp mặt kẻ thù, phải nói là giận đỏ mặt tía tai.

Trong khi Ngô Dung nổi giận, Lâm Nhất mơ hồ có điều phát giác trong câu nói vừa rồi của lão giả kia...

Lão giả đối mặt trước lời chất vấn của Ngô Dung cũng không phủ nhận, hời hợt nói:

- Không hổ là bốn đại Tiên Tôn năm đó, nhãn quang vẫn còn đây.

Y đưa tay phất một cái, quần áo không thay đổi mà chòm râu xám xịt trở thành màu trắng bạc, trên mặt lộ ra những vết nhăn y như đao khắc, mũi ưng âm trầm, so với bộ dáng lúc trước tưởng như hai người.

Thấy thế, Ngô Dung đưa tay lăng nhục nói:

- Quả nhiên là ngươi, tiểu nhân vô sỉ! Tại sao muốn phá huỷ Tiên vực, tại sao muốn thủ túc tương tàn...

Râu tóc hắn tung bay, quanh thân sát khí bốn phía. Cách đó không xa đám người Liễu Đạo và Liễu Phàm pháp bảo trong tay, từng người đều mang tư thế liều mạng. Trong trận hỗn chiến năm đó, mọi người đột nhiên bị đánh lén mà dâng mạng vô tội thực oan uổng, thế cho nên không chịu rơi vào luân hồi, vì vậy muốn tìm kẻ thù để đòi lại công đạo.

Hạo Độ và Ngọc Thắng đưa mắt nhìn nhau, ai cũng âm thầm thở dài không dứt. Cửu Huyền, người mạnh nhất trong tam thánh, một vị có thủ đoạn tâm cơ sắc bén nhất. Hơn nữa có thêm 7, 8 vị Động Thiên cảnh khôi lỗi, trận chiến ngày hôm nay không được phép khinh thường!

Lâm Nhất mắt thấy hỗn loạn cứ thế mà bắt đầu, trong khi nhiều nghi vấn vẫn chưa được phân giải, vội vàng thân hình vừa động ngăn ở trước người Ngô Dung, tỏ ý đối phương an tâm chớ vội.



Cửu Huyền khe khẽ cười nhạt nói:

- Ha ha! Bọn ngươi bất quá là tay sai dưới tay Long Phạm, một đám tham sống sợ chết mà thôi, cho đến nay vẫn còn chưa tỉnh ngộ. Thử hỏi...

Tay y vuốt chòm râu trắng, trong hai mắt sâu lộ ra vẻ âm trầm, lại nói:

- Năm đó Long Phạm vì sao phải độc chiếm « Tam Hoàng kinh ? Lại vì sao phải giấu đi hai thức cường đại nhất Thiên Ma cửu ấn? Đơn giản là hắn muốn độc tôn thiên hạ mà thôi. Người tư lợi như thế, cuối cùng gặp thiên khiển! Thương hại ngươi và đám người ngu muội không biết, chết không có gì đáng tiếc.

Ngô Dung không kịp lên tiếng, Hạo Độ lắc lắc đầu nói tiếp:

- Lời Cửu Huyền thượng nhân nói có thất bất công a! Theo ta được biết, đều là do Hồng Hoang có người quấy phá, mới khiến cho lòng người Tiên vực ủng hộ hay phản đối. Mà Tiên đế Long Phạm sớm có phòng bị đối với chuyện này, mới dự lưu một tay, chỉ tiếc khó lòng phòng bị...

Ngọc Thắng liếc nhìn Lâm Nhất ở bên cạnh, phụ họa nói:

- Tiên đế không phải là không chịu được như thế, nhất định là có nguyên do.

- Hừ! Sự việc quá nhiều năm, ngàn người ngàn lời, không cần quá nhiều dây dưa.

Cửu Huyền không thèm liếc nhìn tới Hạo Độ và Ngọc Thắng, quay sang Lâm Nhất hờ hững lên tiếng:

- Lão phu nói một lần cuối cùng, lúc này giao « Tam Hoàng kinh 》ra đây vẫn còn chưa chậm...

Lâm Nhất đánh giá lão giả ở xa xa kia, không rãnh để ý tới lời nói của y, ngược lại châm chọc nói:

- Nếu đoán không lầm, ngươi chính là người năm đó âm thầm mê hoặc đế phi! Thật đúng là cướp nhà khó phòng a...

Cửu Huyền thần sắc như trước, lại lên tiếng quát lên:

- Tiểu bối vô tri, nói bậy nói bạ.

- Thiên Hoang tam thánh đều là ăn trộm.



Lâm Nhất trả đũa lại một câu có ý khiêu khích, tiếp đó nói:

- Côn Tà và Tử Tang Quân đã không còn trên nhân thế, ngươi mới là kẻ cầm đầu của tràng hạo kiếp ấy.

Cửu Huyền không lên tiếng, trong ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc.

- Tử Tang nuôi dưỡng thần giao tại Phạm Thiên cốc, mượn danh tiếng của Long tộc làm ác bốn phương. Ngươi tìm tới đế phi Tịch Vũ để công bố Long Tộc tác loạn cho nàng hay. Nữ tử kia không biết sự thật, thuận lợi chuyển cáo chuyện này cho Long Phạm đang bế quan. Có thể là hắn bảo thủ, lại rất tin tưởng ngươi. Nhưng khi hắn và Long Tộc phản bội, mỗi người Tiên vực cảm thấy bất an. Ngươi nhân cơ hội tuyên dương đủ loại hành vi vô lương của Tiên đế, cũng âm thầm sát phạt bốn phía, loại bỏ đối lập...

Khi Lâm Nhất nói đến đây, trên mặt Cửu Huyền dần dần tăng thêm lờ mờ. Y chậm rãi chuyển hướng về phía sau lưng, tiếp đó lại nhìn phía xa xa, cười nói:

- Ha ha! Nghe ra như cùng ngươi thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ, chỉ sợ Long Phạm tái thế cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sau lưng Cửu Huyền mấy trăm trượng, Thánh Nữ ra vẻ như không xen vào, vẫn cứ thờ ơ. Tiếng đàm thoại từ xa xa vọng tới, mặc dù phiêu phiêu thoáng qua nhưng xúc động lòng người. Bản thân mình vẫn có điều chưa tiết lộ, hắn còn biết cái gì?

- Côn Tà xuất thân ma tu, muốn được Thiên Ma cửu ấn Càn Khôn nhị thức. Tử Tang am hiểu yêu tu, có lẽ có dã tâm cướp Tiên vực. Còn ngươi thì ý tại « Tam Hoàng kinh 》, hoặc là ham muốn cá nhân, hoặc vì Hồng Hoang, cũngvì thế mà sớm có mưu đồ. Có ba người bọn ngươi cấu kết với nhau làm nhiều việc xấu, lại có cường địch Hồng Hoang tới cửa, Tiên vực sao có thể lâu dài...

Lâm Nhất tự mình nói:

- Khi Tiên vực và Tiên đế không tồn tại nữa, Tử Tang và Côn Tà gieo gió gặt bão, ngươi vẫn không thu hoạch được gì, liền lưu lại bốn phía chung quanh chặn giết đối thủ còn sót lại, nhằm thu được tung tích của “ Tam Hoàng kinh”. Tìm kiếm lâu không được, Cửu Mục Thánh Nữ đứng ra...

Hắn chợt ngừng lời, trong hai mắt lóe lên huyết quang, hướng nhìn về bóng người áo trắng phía xa xa, lạnh lùng quát lên:

- Nếu không có Mộ Vân ngươi, người khác tuyệt đối sẽ không rõ tư tình cấm kỵ giữa Tịch Vũ và Long Phạm như lòng bàn tay, lại có thể nào thừa lúc vắng mà vào cũng tăng thêm mê hoặc. Cửu Huyền tội ác tày trời, ngươi kẻ đầu têu làm chuyện xấu lại khó chạy thoát tội này.

Âm thanh mơ hồ như sấm sét giáng xuống, khiến tim người bỗng đập mạnh mà khó kềm chế. Thánh Nữ Mộ Vân thoáng cúi đầu, yên lặng không nói.

Lâm Nhất nhíu mày lại, quát:

- Cửu Huyền thượng nhân! Muốn có « Tam Hoàng kinh 》 không khó, có thể nói lai lịch chân thật của ngươi hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp