Thánh Nữ nhìn chằm chằm vào huyền băng cách đó không xa, khẽ lắc đầu một cái, lời nói hơi có phần run rẩy:

- Ta không cam lòng, liền chờ ngươi tại La gia. Quả nhiên ngươi đến rồi, thần thái cử chỉ giống như người đó năm trước. Cho nên ta tìm mọi cách nịnh hót, chỉ làm cho ngươi vui. Mà ngươi lại nhớ mãi không quên tiện nhân kia, lần nữa hóa lời hết sức chân thành của ta thành nước chảy. Vận mệnh Mộ Vân ta đã như vậy, hay là thiên ý trêu người...

Lời nói ở đây, trong hai mắt Thánh Nữ lóe lên ngấn lệ liền biến mất, ngược lại vẻ ủy khuất đã được thay bằng sự nổi giận. Nàng ta mang theo hàn ý nói:

- Lâm Nhất! Bất kể ngươi có phải là Long Phạm hay không, ta cũng không thể để cho ngươi và Tịch Vũ ở cùng một chỗ, ha ha...

Nữ tử cười lạnh, ra vẻ thương hại nói:

- Vũ Tử nha đầu kia cả đời đau khổ a! Tu tới Tiên Quân cảnh giới, cuối cùng là phá phong cấm thức hải của ta. Khi tỉnh tỉnh mê mê hồi tưởng những gì đã qua, nàng ta lại khó sửa đổi làm người đệ tử, bị người sử dụng vận mạng. Nàng ta còn nghĩ tới sau khi chuyện thành công gặp gỡ cùng ngươi, hãy còn không biết ta truyền thụ 'Sinh tử kết có huyền cơ khác. Sinh mà vì kết, chỉ chết mới thôi...

Tình hình của Lâm Nhất vận như trước, trong hai mắt có huyết quang đang mơ hồ tràn ngập.

Một mình tự lẩm bẩm, thủy chung không có ai ứng tiếng. Thánh Nữ trông có vẻ vẻ tịch mịch, sâu kín vừa chậm, không ngờ lại là xúc động thở dài:

- Mặt trời lặn gió căng, bóng ngô đồng tan, lập hết Tịch Vũ, không thấy người trở về...

Không biết nàng ta đã hết đau buồn hay là đang nhớ lại người cũ.

Áo trắng của Thánh Nữ tung bay, nhanh nhẹn đi tới trước vài bước, quan sát Lâm Nhất bên trong huyền băng thêm chút nữa, lên tiếng:

- Nếu nói là Vũ Tử đáng thương, chẳng phải biết ngươi càng càng sâu! Ngươi si ngốc chờ ngàn năm, gặp nhau giáp mặt không quen biết, bị làm hại cửu tử nhất sinh. Giờ này hai người các ngươi không kịp quen biết nhau, lần nữa âm dương cách trở. Xin hỏi tình là vật chi, lại muốn trải qua bao nhiêu luân hồi...



Thánh Nữ tuy có vân sa che mặt mà lời nói thê lương, rõ ràng đang cắn răng nghiến lợi. Ân oán bao nhiêu năm như tan thành mây khói, mà một lời tình cảm lại không thành lời, tâm tựa như bay phất phơ như si như cuồng. Thân hình nàng ta hơi lay động, đột nhiên kêu lên thất thanh:

- Long Phạm! Ta có chỗ nào kém hơn Tịch Vũ tiện nhân kia? Là tu vi, tướng mạo, tài tình, hay là nhu tình như nước...

Một câu nói không để yên, trong đôi mắt sáng của Thánh Nữ không kìm nổi lần nữa nổi lên một lớp hơi nước. Nàng ta đưa tay chỉ vào Lâm Nhất ở bên trong huyền băng, chỉ coi hắn là tên phụ tình, lời nói không mạch lạc quát lên:

- Mà ngươi vì tiện nhân kia đánh mất đi Tiên vực và tánh mạng, vẫn còn chưa tỉnh ngộ! Mà ta có thể hủy quá khứ của ngươi, cũng có thể hủy đi kiếp này của ngươi một lần nữa. Lần này ngươi giẫm lên vết xe đổ, báo ứng xác đáng, đáng đời ngươi...

Giờ khắc này, sơn cốc dường như lay động một hồi, lộ ra sắc trời đen trầm và cấm chế sâm nghiêm, mơ hồ có thể đã nhận ra thiên ngoại khác thường.

Thánh Nữ ngước đầu nhìn lên, thoáng ngẩn ra.

Cùng lúc đó, lão giả ngoài nghìn trượng bỗng nhiên lên tiếng quát lên:

- Đủ rồi! Ngươi tìm được tung tích “Tam Hoàng kinh” cũng giúp đỡ lão phu bắt người này, đã là đại công cáo thành. Từ nay về sau, Tiên vực vô can cùng ngươi, lui xuống...

Nghe tiếng, Thánh Nữ khẽ biến sắc. Nàng ta liếc mắt nhìn Lâm Nhất bên trong huyền băng, trong lòng có chút mất mát. Chốc lát, nữ tử này như trút được gánh nặng thầm thở dài một tiếng, khôi phục lại thái độ bình thường, im lặng xoay người lui về xa xa.

Lão giả bất động thân hình, lăng không chậm rãi nhẹ nhàng tới. Y vận đạo bào tơ trắng, chòm râu xám xịt, khuôn mặt võ vàng, ánh mắt sâu sắc. Cách huyền băng trăm trượng xa, lúc này hờ hững cất lời:

- Tiểu tử! Thời khắc ngươi chết, lưu lại “Tam Hoàng kinh” và Thiên Ma cửu ấn...

Thánh Nữ đã lui tới ngoài mấy trăm trượng, lẳng lặng đứng một mình trên sườn núi. Nàng ta thờ ơ đối với lão giả kia, trong ánh mắt thoáng hờ hững, tựa như năm đó...



Lão giả xòe tay áo, giơ tay tới trước biến thành trảo chụp một cái, huyền băng cao hai trượng ung dung bay lên, từ từ bay tới. Thần sắc y thoải mái, trên mặt lộ ra nụ cười thư thái. Không cần tìm kiếm khắp nơi, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay. Vô số vạn năm trôi qua, cuối cùng đạt được ước muốn...

Trong huyền băng, hơi thở của Lâm Nhất mong manh hơn nữa cứng đờ bất động, xem ra sinh cơ không nhiều. Chỉ cần rơi vào trong tay lão giả ấy, hắn sẽ không có lực hồi thiên. Đối phương chính là Động Thiên trung kỳ cao nhân, muốn bài bố một Tiên Quân tiểu bối có thể nói dễ như trở bàn tay.

Trong nháy mắt, huyền băng và lão giả kia cách nhau chỉ năm mươi trượng. Đúng lúc ấy, ấn ký nơi mi tâm của Lâm Nhất đột nhiên lóe lên một tầng sát khí nồng đậm. Tích tắc, một đạo hỏa quang quỷ dị xuyên qua cơ thể. Khoảng khắc ấy, một tiếng vang nặng nề chợt nổ tung...

- Ầm...

Dị biến nhấc ngang khiến cho lão giả có chút bất ngờ. Ít ai có thể tránh thoát được cấm chế của mình, tiểu tử kia thật biết chơi đùa. Y bất dĩ vi nhiên mới chịu động thủ, lập tức lại vuốt râu ngắm nhìn.

Chỉ thấy huyền băng băng liệt trong nháy mắt, một đạo quang mang đột nhiên độn đi. Chẳng qua chốc lát, giữa không trung truyền đến một tiếng vang nặng nề, tiếp đó là bóng người rơi xuống.

Lão giả tay vuốt râu dài, khinh thường hừ một tiếng, quát lên:

- Đây chính là huyền thần tiên cảnh di chỉ, sớm được lão phu bày ra thiên cấm. Vô luận là người nào đều không tới được. Tiểu tử, dù ngươi có thiên sát Lôi Hỏa có thể may mắn nhất thời, nhưng khó chạy thoát khỏi kiếp nạn này.

Nói xong, y phất ống tay áo một cái, bốn phía sơn cốc lập tức bay lên mấy trăm bóng người, từng người một uy thế hiển lộ ra hết. Trong đó Động Thiên cảnh khôi lỗi chừng 7, 8 vị, Tiên Quân hai ba chục, hơn nữa Kim Tiên, Thiên Tiên cao thủ...

Người Lâm Nhất treo giữa không trung, huy động song chưởng. Một đoàn quang mang hiện ra, tự dưng toát ra bóng dáng của Ngô Dung, Ngọc Thắng, Hạo Độ cùng ba bốn trăm người nữa.

Cùng lúc đó, một tiếng leng keng ung dung từ xa tới gần, cùng lúc là tiếng nổ cực lớn. Một đạo long ảnh trăm trượng hung hăng đụng nát cấm chế thiên ngoại, ngay sau đó hơn ngàn bóng người chen chúc đánh tới, có người lăng không rống lớn:

- Hổ tới rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play