Trong tinh không, hai người sóng vai mà đi. Phía trước, một vầng ánh sáng chước nhật loá mắt...
- Trần Tử! Cẩn thận...
Một đợt cương phong liệt diễm chợt đánh tới, Trần Tử trở nên luống cuống tay chân. Hoàng bà bà thấy nàng không chịu nổi ứng phó, vội vàng phất tay áo tế ra một đạo pháp lực chợt kéo tới gần, lập tức thân hình hai người lóe lên lướt ngang mấy chục dặm, cuối cùng đã tránh thoát một tai hoạ ngập đầu.
Trần Tử kinh hoàng nhìn chung quanh, tự trách:
- Ai! Đều do Trần Tử vô dụng, thật khó có thể tiến lên phía trước...
Tự thân nàng ta bị hụt pháp lực, Hoàng bà bà một đường bảo vệ chạy tới chỗ này. Còn cửu dương chước nhật ấy nhìn như càng lúc càng gần, kỳ thực vẫn còn ngoài vạn dặm.
- Nha đầu ngốc! Đều có bà bà bảo vệ ngươi chu toàn...
Hoàng bà bà bắt Trần Tử tiếp tục tiến lên. Càng đi phía trước càng cực nóng đến khó nhịn. Khí cơ khiến người ta hít thở không thông mang theo uy thế vô thượng nghiền ép đến, nhưng gió lốc liệt diễm vắt ngang cản trở, hai người đành phải tránh né vừa đi vừa nghỉ.
Mấy canh giờ sau đó, hai người lại ngừng thế đi. Một nơi cách xa mấy chục triệu dặm, một đợt chước nhật ấy đúng là che khuất nữa bên tinh không, liệt diễm sôi trào ngất trời cùng gió lốc gào thét mà tinh trần tràn ngập, tình cảnh thật úy vi tráng quan!
Hoàng bà bà thở phào sâu đậm, giương mắt ngóng nhìn, khuôn mặt có chút động, kinh ngạc nói:
- Tuy có cương phong cản trở, vẫn còn có thể nhìn rõ một chút. Trần Tử, ngươi có phát hiện...
Trần Tử ở bên cạnh cùng kiệt lực trông về phía xa, không bao lâu cũng kinh ngạc nói:
- Cái đó là...
Thần thức có thể thấy được, trong hoàng liệt diễm chước nhật xích lại mơ hồ có thêm một chút ấn ký màu đen. Dường như nó đang phát sáng, vừa tựa như hắc tử, từ xa nhìn lại có chút quỷ dị. Mà trắng đen làm nổi bật một bóng người yếu ớt dần dần biến mất.
- Vũ Tử! Tốc tốc hồi chuyển...
Hoàng bà bà không suy nghĩ nhiều, vội vàng dùng tu vi truyền âm ngăn trở. Nàng ta và Vũ Tử chung sống với nhau đã nhiều năm, liếc mắt là nhận ra hình dáng quen thuộc ấy.
- Ai nha! Nàng ta không rãnh để ý, một lòng tìm chết không thành...
Trần Tử đã lưu ý đến tình hình phía xa, la lên thất thanh.
. .
Vũ Tử giống như treo trên biển lớn, hình dáng tịch liêu. Chỗ này không có nước biển, chỉ có liệt diễm vô biên vô tận. Nàng ta cách sinh tử chỉ có một bước ngắn!
Bất quá, ráng chống đỡ gian nan mười mấy ngày, theo tu vi dần dần tiêu hao hết, tình hình phía trước hình như có khác biệt. Trong cơn hoảng hốt, liệt diễm vàng đỏ có thêm một đoàn lốc xoáy, cũng lớn từ mười trượng tăng tới hơn hai mươi trượng, hơn nữa từ nông đến sâu mà xanh đen như mực. Nó giống như là đường hành lang, thần bí khó lường...
- Cửu Thiên chi môn?
Vũ Tử yên lặng nhìn chăm chú về phía trước, trong thần sắc lộ ra trầm tĩnh khác thường.
- 'Sinh tử kết” là một chiêu thần thông ác độc, chi bằng dùng để phá cấm pháp môn. Chỉ cần tới chỗ này cũng có điều thi triển, chắc chắn xúc động thiên địa cấm chế đã tiêu hao hết máu huyết tu vi tự thân, cho đến cuối cùng khai mở Cửu Thiên chi môn...
Như có người đang kêu gọi? Vũ Tử buông lỏng tâm thần, không kìm nổi lắc lư thân tử, bị ép buộc lần nữa phải nhào tới phía trước. Tiếng nàng ta rên thảm, khóe miệng tràn máu đã vô lực kháng cự, mặc cho một đôi bàn tay vô hình đang giam cấm, chà đạp lấy mình. Mà lốc xoáy xanh đen ấy giống như một cái miệng rộng sâu không thấy đáy, chỉ đợi thôn phệ người...
- Phốc...
Một ngụm tinh huyết phun ra, đổi lấy tạm dừng chốc lát. Vũ Tử không cam lòng quay đầu lại, trong hai mắt vẫn chớp động liệt diễm ngập trời. Phương xa tinh không rực rỡ, phong nguyệt vô biên!
- Một đời ngàn năm thoắt cái qua đi. Mưa xuân còn để lại vết, ta lại như hiểu mộng phong ảnh, không kịp cho ngươi nghỉ chân một lát! Lâm Nhất, chớ có trách ta...
Vũ Tử cúi đầu quay lại, hai giọt huyết lệ tự nhiên rơi xuống. Nàng thuận theo nhẹ phẩy tay áo, trong tay xuất hiện một cây trâm gài tóc màu trắng muốt!
- Cho dù cửu thế luân hồi, truy phong cũng thế...
Ánh mắt Vũ Tử dịu dàng, thần sắc đưa tình. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng thân bất do kỷ vút bay lên lăng không. Xích diễnm ồn ào náo động, áo trắng tung bay...
. .
- Hô...
Một đạo liệt diễm gió lốc đột nhiên dựng lên, gào thét tới như cơn sóng thần.
Hoàng bà bà đại biến sắc mặt, vội vàng nắm lấy Trần Tử ở bên cạnh phi độn né tránh. Sau một lát, hai người hoảng sợ dừng lại, không thể chờ đợi ngưng thần nhìn về nơi xa.
Dĩ nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Vũ Tử, một chút hắc tử phía trước càng thêm nổi bật. Không ngờ lại là một đạo lốc xoáy liệt diễm chừng trăm trượng mà sâu thẳm không rõ. Từ xa nhìn lại tựa như một con đại điểu đen nhánh đang bay múa trong biển lửa, trông rất là quỷ dị!
Trần Tử kinh hãi thất thanh nói:
- Ai nha! Vũ Tử không còn...
- Nếu không được kỳ pháp, tuy là Động Thiên tiền bối cũng khó được như nguyện. Nàng ta liều mình thật sự mở ra con đường Cửu Thiên...
Hoàng bà bà rất kinh ngạc nói ra:
- Thiên Môn đã mở, mười năm không đóng. Chúng ta không ngại nhờ vào đó mà rời đi, chỉ tiếc cho nha đầu này...
Bà ta có điều phát hiện nhưng không hiểu, lại hỏi:
- Trần Tử! Ngươi và Vũ Tử tương giao quá ngắn, cớ gì bi thương như thế...?
Trần Tử lệ tràn hai mắt, vẫn thất thần nhìn về phương xa, nghe tiếng vội nâng tay áo lên khẽ lau nước mắt, phân trần:
- Bà bà có chỗ không biết, Vũ Tử chính là đạo lữ chuyển thế mà sinh của Lâm Nhất. Hai người chưa quen biết nhau, liền như vậy... Như vậy...
Bờ vai của nàng rung động, thương tâm không dứt. Người có tình khó chịu nổi đau tương tư, cho dù là tiên nhân cũng vậy! Nàng ta đau buồn, nhất thời cũng cảm động lây!
Hoàng bà bà là hạng người đã trải qua phong trần, được cho là tâm địa sắt đá, nghe xong lắc đầu nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT