- Từ xưa tới nay ta mới biết được thân phận của Mộ Vân. Gặp nhau tại La gia trấn, ta liền nhìn thấu bụng dạ của ngươi rất khó lường. Sau đó xảy ra nhiều chuyện, đều thuộc về thứ uổng công, ta như thế nào lại vì một tên giả chết mà thương tâm động tình...

Thánh Nữ lắc lư thân thể, ngực hơi phập phồng. Nàng ta không còn che giấu ý đồ nữa mà thời ơ hỏi:

- Ngươi... làm thế nào nhìn ra được sơ hở?

- Rượu.

Lâm Nhất phun ra một chữ, giơ tay lấy ra một vò rượu, mở nắp rồi ngẩng đầu ực mạnh. Rượu hết vò không, bị hắn thuận tay ném đi. Cách đó không xa mây mù kích động, cùng truyền đến một tiếng vỡ “bùng”…. Bấy giờ hắn mới tửu khí than dài, tiếp đó nói:

- Lâm mỗ là người thích uống, từng có tâm nếm rượu ngon khắp thiên hạ. Cho nên mỗi khi đến một vùng đất nào đó cũng không thể ngoại lệ...

Thánh Nữ vẫn im lặng, hình như có nghi ngờ.

- Tục ngữ có nói, mười dặm khác biệt âm, trăm dặm khác biệt tục, khí hậu các nơi khác thường hẳn, chưng cất nên mùi vị rượu tự nhiên cũng không khác nhau, không phải người uống giỏi thì không thể thưởng thức phân biệt được...

Lâm Nhất nói đến chỗ này thì có ý chậm lại. Thấy Thánh Nữ hình như chợt hiểu, khóe miệng hắn nhếch lên, tiếp lời:

- Ngươi năm đó bán thiêu tửu tại La gia trấn, không phải là giới ngoại Tiên vực như ngươi công bố, mà là phàm gian của Hoành Thiên Tiên vực trong giới nội, Hoành Nguyệt châu của hai nước Xích Tang và Ô Cán, Lâm mỗ thưởng thức liền biết...

Thánh Nữ khẽ lắc đầu, thần sắc không rõ.

- Phải biết, Lâm mỗ ở tại Xích Tang và Ô Cán đã nhiều năm, đã sớm nếm thử một lần rượu ngon từ Vương Đình cho tới quê nhà. Mà lúc đó Lâm mỗ Hóa thần Độ Kiếp động tĩnh quá lớn, chọc cho giới nội ngoại chú ý. Thánh Nữ ngươi nghe tiếng mà đến, tìm tới sơn cốc nơi Lâm mỗ ẩn thân, không thấy bóng dáng đâu, ngươi ở lân cận mua rượu trắng mà Lâm mỗ ham mê, để ngày sau kết lưới mà dùng, nhưng không ngờ vừa xuất thủ liền bị khám phá...

Lâm Nhất nói đến chỗ này, một đường ám ảnh đột nhiên bay tới. Hắn vung tay áo sao một cái ở trong tay, khóe miệng nổi lên một chút cười lạnh. Một đoạn gậy trúc khô vàng, vật năm đó bên hồ thả câu. Quả nhiên, năm đó sau khi Thánh Nữ tìm được sơn cốc tại Thuần Vu phong, động thất bế quan phía trước đã bị phá huỷ, nàng ta chỉ thấy được một đống vò rượu bên trong nhà lá.

- Cẩn thận mấy cũng có sai sót a! Thật đúng là coi thường ngươi...

Nghe tiếng, Lâm Nhất thuận tay bỏ lại gậy trúc, sắc mặt cũng không đắc sắc mà lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đã chờ ở La gia trấn từ rất sớm, làm sao lại liệu được sau này nhất định ta sẽ đi La gia?

Thánh Nữ không bị lúng túng khi có người vạch trần ngay mặt, ngược lại có chút buồn bã. Nàng nhìn Lâm Nhất như đang nhìn một con cá phá lưới rách, trong ánh mắt lộ ra vẻ hờ hững bất đắc dĩ. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng lại cười nhạt một tiếng, trả lời:

- Ta biết trước...



- Hừ! Ta thấy ngươi không có bản lãnh ấy.

Lâm Nhất chiếm thế thượng phong một cách dễ dàng, từng bước ép sát nói:

- Ngươi có can hệ gì cùng Tiên đế và đế phi năm đó, vì sao phải thu Vũ Tử làm đồ đệ?

- Ai nói không vậy? Chỉ cần tu tới Động Thiên hậu kỳ mà chuyên nhất đạo này, là được biết trước kiếp này kiếp sau a...

Thánh Nữ theo tiếng trả lời một câu, lại ngậm miệng không đề cập đến Vũ Tử nữa, nụ cười đã dần dần biến mất, nói ra:

- Ta tán hết nhân thủ của Cửu Mục, không môn chờ đợi. Ngươi không thèm để ý tới cớ sự như thế nào, làm tổn hại một phen thiện ý của ta...

Trong đôi mắt của nàng ta sáng lóe lên một chút u hàn, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nói:

- Tiên đế Long Phạm, đế phi Tịch Vũ đã cùng hồn phi phách tán! Mộ Vân ta và hai người họ có ân oán gì không liên quan tới một tên tiểu bối ngươi. Còn Vũ Tử...

Không ngờ Mộ Vân là tên thật của Thánh Nữ? Đế phi tên là Tịch Vũ?

Lâm Nhất không đợi Thánh Nữ nói xong, vung cánh tay lên ngắt lời:

- Đừng nói Vũ Tử không liên quan gì đến ta! Nàng ta là Kỳ nhi, là đạo lữ chuyển thế tái sinh của ta, giờ này đã nhớ lại kiếp trước, cũng do Hoàng bà bà tiện thể nhắn biểu lộ thân phận! Ta muốn gặp nàng...

Không biết từ khi nào, Thánh Nữ dường như biến thành người khác. Nàng ta đã không còn vẻ phong tình uyển chuyển mà quanh thân mây mù nhàn nhạt, hơn nữa thần bí khó lường. Thấy Lâm Nhất vì Vũ Tử mà trở nên điên cuồng, hàn ý trong mắt của nàng ta dần dần dày đặc, lên tiếng:

- Vũ Tử chính là truyện đệ tử của ta, thiên hạ đều biết! Nàng ta trở thành đạo lữ của ngươi từ khi nào, không giải thích được...

Lâm Nhất nặng nề gật gật đầu, đáp:

- Ngày ấy ngươi cường thu Vũ Tử làm đồ đệ, liền đã biết lai lịch của nàng, có ý bất truyền tiên pháp thần thông, hay là có thêm yêu mến, mà trong mắt của ta là ngầm chứa dã tâm! Không nói đến niệm ta tiểu nhân, lại không hỏi tranh chấp lẫn nhau như thế nào, mặc dù ngươi cho đến nay vẫn không dám dùng gương mặt thật để đối diện với người, chỉ để ý khiến cho Vũ Tử hiện thân gặp nhau, hiển nhiên sẽ được phơi bày...

Lời hành văn này liền mạch lưu loát, đủ thấy trong lòng Lâm Nhất rất bức thiết!

- Ha ha...

Thánh Nữ không cho là có thể, cười lạnh hai tiếng, trên dưới quanh người bắt đầu khởi động một trận mây mù. Nữ tử này dường như buông xuống cái gì, trong lòng vắng vẻ, giây lát lại bị oán tự chiếm cứ nhiều năm. Nàng ta lên tiếng than thở, vân sa che mặt khẽ lay động, nói ra:



- Ta truyền thụ tiên pháp cho Vũ Tử đủ để đối phó với bất cứ một vị Tiên Quân cao thủ nào! Ngươi tự cho là như thế, không ngại đi theo ta...

Và trong nháy mắt, dưới chân nàng quang mang chớp động, lại nói:

- Muốn gặp đệ tử ta không khó. Nếu như khiếp đảm từ khước, chỉ sợ từ nay về sau vĩnh biệt, không có lời gì để nói.

Ánh mắt Lâm Nhất đầy quái gở, nói:

- Có gì không dám...

- Đúng a! Vì nữ nhân có gì mà không dám chứ...

Thánh Nữ mang giọng châm biếm, lời nói vừa chuyển:

- Bất quá, ta cũng không muốn dẫn sói vào nhà mà gây nên mấy trăm cao thủ vây công. Mà pháp trận mỗi lần chỉ có thể truyền tống một người, ngươi một mình đi về phía trước, còn phải giao ra yêu quyển trên tay. Nếu không lo, quay đầu lại hoàn trả...

Yêu quyển là long quyển của mình!

Thần sắc Lâm Nhất khẽ run, không kìm nổi nâng tay trái lên. Long quyển ẩn dưới da thịt, không ngờ không thể gạt được pháp nhãn của Thánh Nữ? Hắn thuận tay run lên, Thiên Lang và Tiên Nô đột nhiên xuất, hai người tránh sang một bên mà không biết làm sao. Hắn không suy nghĩ nhiều, vuốt vòng thạch tiện tay ném tới.

Cho tới lúc này, Ngô Dung xa xa vội vàng nói:

- Không thể...

Thánh Nữ đưa tay nhận lấy long quyển vòng thạch, điềm đạm lên tiếng:

- Pháp trận còn có thể duy trì khoảnh khắc, quá hạn không đợi.

Nàng ta bỏ lại một câu nói rồi biến mất trong pháp trận. Mà nơi đó quang mang hơi chớp động, mơ hồ muốn diệt.

Dị biến nổi bật, thần sắc Lâm Nhất lạnh lùng.

Ngọc Thắng và Hạo Độ vọt tới, ngăn lại:

- Lâm lão đệ! Kiên quyết không thể một mình dấn thân vào chỗ hiểm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play