Hoàng bà bà đang quay về, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng gào to.

Khoảng khắc ấy, phía trước ngoài mấy trăm trượng tự dưng toát ra một bóng người. Hai hàng lông mày của hắn dựng thẳng, sát khí mơ hồ, có thể nói là so với dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên trước đó tưởng chừng như hai người khác nhau.

Hoàng bà bà nhất lẫm trong lòng, thất thanh nói:

- Lâm Nhất! Tại sao ngăn cản đường đi của ta...

Chỉ trong nháy mắt, chung quanh phía sau lần nữa lòe ra ba bóng người, không ngờ lại là ba vị Động Thiên cảnh cao nhân ấy!

Hoàng bà bà hơi có vẻ hoảng loạn, lập tức nét mặt có vẻ uấn nộ, tận lực đứng thẳng tấm lưng còng, quát lên:

- Bốn người hợp lực khi dễ ta một lão bà tử ta, bản lĩnh thật lớn a! Muốn động thủ cứ tới, ta sớm chán sống rồi...

Lâm Nhất phập phồng trong ngực, sắc mặt lạnh lùng, giơ tay lên ra hiệu cho ba người Ngô Dung đi tới tương trợ dừng lại, trầm giọng nói với Hoàng bà bà:

- Không cần dài dòng, nói thật cho ta biết đi. Vũ Tử hiện ở nơi nào? Thánh Nữ muốn đối đãi với nàng như thế nào?

Tiên Nô thủy chung lưu ý tới mọi động tĩnh của Lâm Nhất, chợt thấy hắn cùng với Hoàng bà bà xảy ra tranh chấp liền vội vàng chạy tới, nhưng lại chậm một bước cũng không tiện tới gần, đành một mình ngắm nhìn từ xa xa. Sư phụ đã có người trong lòng, không ngờ lại là Vũ tiên tử trong truyền thuyết...

Hoàng bà bà hận hận trừng mắt Lâm Nhất, vốn muốn phát tác nhưng cố nén nhịn. Bà ta không xa lạ sự mạnh mẽ của đối phương, năm đó trong Tử Vi tiên cảnh thực khiến cho người cảm thụ thâm hậu. Bà ta hừ một tiếng, nói ra:

- Đã hai ba trăm năm nay ta không nhìn thấy bóng dáng của Vũ Tử, rốt cuộc nàng đi nơi nào, ngươi nên đi hỏi Thánh Nữ mới đúng...

Lâm Nhất có chút bất ngờ, hỏi tiếp:

- Vũ Tử không có tại Cửu Mục... ?

- Tin hay không tùy ngươi, liên quan chuyện quái gì đến ta?

Hoàng bà bà chợt cao giọng, nâng ngón tay gầy trơ cả chỉ tới Lâm Nhất, có chút tức giận nói:

- Lão bà thua thiệt có lòng tương trợ, ngươi lại mông muội không biết mà tự cho là đúng. Một kẻ mãng phu mà thôi, ta phun nước bọt a!...



Nói tới đây càng không hết hận, bà ta thật phun nước bọt lăng không.

Lâm Nhất làm như không nhìn thấy hành động của Hoàng bà bà, trong lúc chưa hiểu rõ, trong lòng ung dung trầm xuống. Chốc lát, hắn ngẩng đầu cười lạnh ha ha lộ ra hàn ý khó hiểu, lẩm bẩm:

- Thánh Nữ tiện thể nhắn, nhưng chưa hề định ra thời điểm gặp lại. Chẳng lẽ nàng ta sớm có biết...

Trong lúc đang hoảng hốt, ánh nắng thiên ngoại xa vời hơi lóng lánh, ngay sau đó là ảm đạm giống như che phủ tầng tầng rậm rạp, có vẻ quỷ dị không thể tả mà cũng không thể nói rõ!

Lâm Nhất hơi co hai đồng tử lại, không rảnh quan tâm đến những chuyện khác, quay đầu phất ống tay áo một cái, nói ra:

- Đi thôi! Chuyển cáo Thánh Nữ, Lâm mỗ chắc chắn tới cửa bái phỏng...

Hoàng bà bà nhìn Lâm Nhất chằm chằm, muốn nói lại thôi. Bà ta chần chừ một lúc quyết định không nói thêm lời nào nữa, tháong tránh khỏi đối phương rồi độn thẳng tới xa phương xa.

Sắc mặt Lâm Nhất âm trầm, hàn quang chớp động trong hai mắt. Ngọc Thắng, Hạo Độ, Ngô Dung và Tiên Nô tư xa xa chạy vội tới, lần lượt lên tiếng thăm hỏi...

- Lão đệ! Có gì không ổn?

- Lâm lão đệ! Sao sắc mặt của ngươi khó coi như thế...?

- Lâm Nhất! Hoàng bà bà ấy thay mặt Cửu Mục hạ chiến thư đến sao...

- Sư phụ! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Vũ tiên tử tỷ tỷ có việc gì...

Lâm Nhất hãy còn im lặng, đuôi lông mày nhảy lên. Sau một lát hắn mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, giương mắt nhìn bốn người, không cần suy nghĩ nói ra:

- Lâm mỗ muốn đi Cửu Mục.

Ngọc Thắng và Hạo Độ đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói:

- Khẩn thiết như thế rốt cuộc là có chuyện gì? Hãy suy nghĩ cho kỹ...

Bọn họ không biết Hoàng bà bà và Lâm Nhất nói với nhua những gì, lại không tiện nghi ngờ, chỉ có lên tiếng an ủi và khuyên bảo.



Lâm Nhất thần sắc như trước, im miệng không nói. Sự tình liên quan đến kiếp trước kiếp này, nhất thời nên nói như thế nào với người khác?

Ngô Dung sáng ngời hai mắt sáng ngời, lên tiếng:

- Ngươi sắp tới Tam tôn hợp thể? Nếu đã như vậy, việc này không nên chậm trễ...

Lâm Nhất lắc lắc đầu, đáp:

- Long Tôn chưa tỉnh dậy...

- Việc này... Có sai lầm chu toàn, không khỏi lỗ mãng rồi.

Ngọc Thắng có chút bất ngờ, hướng sang hai vị lão hữu cách đó không xa, lắc lắc đầu.

Hạo Độ trầm ngâm xuống, phụ họa nói:

- Lâm lão đệ! Ngươi tuy là tính tình trung nhân, phàm vẫn phải cẩn thận, đừng vội giẫm lên vết xe đổ...

Trong lời nói của hắn còn mang ý khác, hiển nhiên là muốn khuyên nhủ Lâm Nhất coi đó như là long phạm chuyển thế.

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, đưa mắt trông về phía xa, mang theo suy tư khó tả khôn xiết, nói ra:

- Cùng Lâm mỗ đi tới cũng không thấy xuôi gió xuôi nước, lại càng không làm theo ý mình, lại như một con khuyển hoảng sợ, không thể không lần lượt nhảy vào khe sâu hiểm trở, lại một lần nữa vùng vẫy ra...

Hắn hơi dừng lại một chút, nhìn ba vị cao nhân, trầm tĩnh lại nói:

- Nhưng Lâm mỗ quyết định sẽ không quay đầu lại. Ba vị không cần làm khó.

Hắn quay đầu nạt nhỏ:

- Nô nhi...

Tiên Nô thấy sư phụ làm bộ phải đi, vội vàng ừ một tiếng rồi đi theo. Ai ngờ Ngọc Thắng và Hạo Độ lóe thân hình lên ngăn ở phía trước hai người, đồng loạt lên tiếng oán giận:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play