- Trước cơn hoảng hốt chạy bừa, làm sao mà nhìn thấy được rõ ràng chứ.
Lâm Nhất đáp như thật.
Hạo Độ phụ họa may mắn nói theo:
- Lâm lão đệ độn pháp độc bộ Tiên vực, bình yên thoát thân không phải là việc khó. Nhưng mà...
Hắn nhìn Ngọc Thắng bên cạnh, đối phương “ừ” một tiếng, có chút kinh nghi bất định nói ra:
- Chẳng lẽ còn có cao nhân lưu tại Tiên vực? Nếu thật như thế, còn phải tính toán cho lâu dài...
- Như vậy thì đã sao? Chưa từng có đối thủ đánh một trận là có thể thắng! Lâm nguy mà chiến, làm như thế...
Ngô Dung trừng mắt nhìn Hạo Độ và Ngọc Thắng một cái, chuyển sang Lâm Nhất hỏi:
- Ngụ ý của người là sau lưng Cửu Mục còn có cao nhân?
- Nguyên nhân chính là như thế, cho nên ta mới không dám khinh thường.
Lâm Nhất gật gật đầu.
Ngô Dung vuốt râu suy ngẫm một lát, tinh quang trong mắt lóe lên một cái, nói ra:
- Hơn nữa Ngô mỗ nói thật, nếu ngươi lúc đó không phải là bản tôn mà là tam tôn hợp thể, vậy có đảm khí đánh một trận cùng cao nhân ấy hay không?
Hắn biết Long Tôn của Lâm Nhất đến nay chưa về, mà trong câu hỏi lại có dụng ý khác.
- Lâm mỗ chưa bao giờ thiếu dũng đánh một trận.
Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên, thần sắc ung dung. Hắn Long Tôn trở về vị trí cũ, tam tôn hợp thể, lúc có tu vi Tiên Quân hậu kỳ viên mãn. Đến lúc đó tuy nói khó thắng đối thủ nhưng ít nhất chu toàn đường sống.
- Như vậy cũng hay.
Ngô Dung như được buông xuống một nỗi lòng, nhẹ nhàng phất tay áo, mang theo sát khí mơ hồ, nói:
- Vị cao nhân ngươi nói kia, nhiều nhất chẳng qua là tu vi Động Động Thiên trung kỳ tiểu thành. Bốn người chúng ta liên thủ đủ để đánh một trận! Thật muốn nhìn xem rốt cuộc hắn là người nào...
Hắn còn chưa dứt lời, lại tự chủ trương phân phó:
- Tốt nhất tìm một nơi tạm thời an trí, chỉ đợi Long Tôn ngươi khỏi bệnh trở về, chúng ta dắt tay nhau thẳng tới Cửu Mục...
Nói thiên nói vạn, Ngô Dung vẫn cố ý nói đi tới Cửu Mục. Hạo Độ và Ngọc Thắng không tiện khuyên can, ai cũng mang vẻ mặt ưu sầu nặng nề. Ngày sau đánh một trận, khó tránh khỏi tử thương vô số, mà thắng bại còn chưa thể biết được! Mới đưa thế cục trong sáng lại thêm chuyện xấu khiến người thật không biết làm sao!
Thần sắc của Lâm Nhất bình thường trở lại. Muốn ngăn cản Ngô Dung thật không dễ dàng. Trước đây có nói chuyện một phen, không phải lý do là sợ chiến, chỉ vì không nguyện tùy tiện hành sự mà thôi. Long Tôn trở về, hãy còn tu một thời gian, vừa mới mượn cơ hội để nghỉ ngơi dưỡng sức. Cho dù trời giáng đại nhâm cái gì, càng không bàn về ngày sau đánh một trận như thế nào, chỉ cầu trước không phụ người, sau không phụ mình...
. .
Trong hạp cốc Long Khư, long đàm vẫn bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ. Mười năm đã trôi qua, tình hình vẫn như ngày xưa.
Bên ngoài long đàm mấy trăm trượng, một vị lão giả và một vị trung niên đang ngồi khoanh chân. Lúc trước Cửu tộc trưởng lão hộ pháp, giờ này chỉ còn lại hai bị Viêm Liệt và Ba Cam này. Còn đám bảy người Xích Hạ thì công bố có việc trong người, ai nấy đều kính rời đi.
- Ai...!
Viêm Liệt đã thức tỉnh khỏi tĩnh tọa, nhìn bốn phía trống rỗng không kìm nổi hít một tiếng. Các tộc nhân đang mong đợi thần long mang đến hưng thịnh, mà một khi có điều nghi ngờ đối với tiền cảnh, loại kính sợ đối với thần minh tất chỉ tồn tại ở trong lòng. Cho dù là thần long đang ở trước mắt, cũng không nhẫn nại chờ đợi. Đây nào phải là long tộc năm đó, chẳng qua là một đám tu sĩ thờ phụng vật tổ mà thôi! Mà bản thân mình làm sao đã từng không phải như thế chứ...
Viêm Liệt nghĩ đến đây, ngầm sinh mấy phần xấu hổ. Hắn tự tay vuốt chòm râu, quay đầu nói:
- Ba Cam! Nếu ngươi có việc, không ngại rời đi! Một mình ta độc giữ là đủ rồi.
Bên ngoài mười trượng, Ba Cam dáng vẻ gầy gò vẫn còn ngồi ngay thẳng. Nghe tiếng, hắn mở hai mắt ra, không trả lời mà hỏi lại:
- Sao trưởng lão không rời đi?
- Ta...
Viêm Liệt trầm ngâm xuống, nói:
- Bất kể ra sao, là ta mang Lâm Nhất về, còn phải đến nơi đến chốn...
Ba Cam cười cười, nói ra:
- Trưởng lão trước sau thủ hộ năm trăm năm là đến nơi đến chốn. Tại hạ chờ ngàn năm, cũng như thế.
Viêm Liệt đang định nói nhưng lại quay sang Ba Cam thoáng sửng sốt. Chốc lát, hai người không hẹn mà cùng chuyển hướng nhìn về phía trước...
Trên long đàm, sương mù dày đặc bao phủ suốt sáu mươi năm bỗng nhiên cấp tốc trầm xuống, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi. Nhưng chỉ chốc lát sau, một tiếng ngâm nga trầm thấp từ dưới đất ung dung truyền đến, động tĩnh hơi nhỏ rồi lại rõ ràng phân minh. Nhiều lần, sương mù dày đặc biến mất ấy đột nhiên lần nữa trào ra ngoài, lao thẳng lên giữa không trung, tình hình có chút kinh người!
Khoảnh khắc ấy, trăm trượng bên trong miệng đầm bỗng nhiên toát ra một con quái vật to lớn, chừng ba bốn trượng, từng mảnh thanh giáp tỏa ánh sáng yếu ớt. Hai sừng của nó như hai chạc cây, hai tròng mắt như chuông, lỗ mũi tựa như ngưu gầm, dưới hàm mọc râu, miệng mở rộng, vẫn còn thôn vân thổ vụ...
Viêm Liệt và Ba Cam đều trố mắt không dứt. Đó là... long thủ!
Long thủ Thanh Long trồi lên khỏi miệng đầm, yên lặng đánh giá Viêm Liệt và Ba Cam, huyết quang trong hai mắt chớp động thần sắc đề phòng. Nhiều lần nó đột nhiên há miệng phun một cái, cũng không có mây mù mà là một đạo hỏa diễm mãnh liệt mang theo uy thế khiếp người gào thét tới.
Viêm Liệt và Ba Cam biến sắc, vội vàng bay lên cách mặt đất. Một đạo hỏa diễm vàng óng ánh hoành cuốn nghìn trượng, lập tức tiêu tán. Nơi nó đi tới, đá vụn lớn nhỏ tất cả đều đốt thành phấn vụn!
Long thủ lắc lư như có khinh thường, như có đắc ý, lập tức lại ngẩng đầu lên bầu trời yên lặng nhìn xung quanh, trên nét mặt lộ ra vẻ phấn chấn mơ hồ. Giây lát sau đó, hắn phảng phất sợ có điều kinh động, lại nhẹ nhàng chìm vào long đàm, long thân trăm trượng chậm rãi uốn lượn, một vòng lại một vòng, chỉ vì một bóng người áo xám trong đó đang gắt gao thủ hộ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT