Tiếng cười rất nhẹ nhàng tựa như mây như gió trên trời, thoảng tới không có dấu hiệu nào. Nữ tử áo trắng bên ngoài nghìn trượng kia dường như sớm đã là nhìn thấy náo nhiệt nơi này, chỉ có điều nàng chưa từng bị người phát giác mà thôi!

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn theo tiếng nhìn.

La Khôn Tử mở mắt thức tỉnh, kinh ngạc trong giây lát lập tức bùi ngùi lắc đầu. Đó không phải là thánh nữ của Cửu Mục thì là người của ai chứ? Mà nàng ta sớm không hiện thân, muộn không hiện thân, tới trước mắt thật đúng lúc a...

Hoa Quyền Tử và ba vị gia chủ có chút bối rối, nhìn nhau lo sợ bất an.

Đám người Lôi Vân Tử và Hiên Tử, Mạch Khâu cùng đứng chung một chỗ, cũng thần tình ngưng trọng. Kim Thánh đã lui về phía sau, đôi mắt hổ lấm lét nhìn trái nhìn phải. Còn Liễu Đạo và Liễu Phàm cùng các tiên nhân còn lại đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, hiển nhiên là bọn họ đã nhận ra người đến bất phàm.

Nữ tử kia bạch y phiêu dật, thân thủ thướt tha, vân sa che mặt khó thấy được hình dáng. Nàng ta một mình cô linh linh treo giữa không trung như một đóa bạch liên nở rộ, vừa tựa như tiên tử xuất trần, chỉ có quanh thân tản ra ý trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người không kìm nổi trong lòng trở nên căng thẳng.

Khi tiếng cười vừa vang lên, Lâm Nhất đã xoay người lại. Hắn thoáng ngưng thần, trong hai mắt huyết quang hơi chớp động, chốc lát sau trầm ngâm nói:

- Ngươi... Chính là Cửu Mục thánh nữ.

Thánh nữ vẫn đang cười, trả lời:

- Ha ha! Mặc dù ngươi phẩm hạnh không đoan nhưng nhãn lực không kém, không biết rõ sao còn hỏi...

Lâm Nhất mặt trầm như nước, nhẹ nhàng nhíu mày, nữ tử trông xa lạ kia...

Thánh nữ bỗng nhiên lay động thân thủ, sâu kín lại nói:

- Dưới huyễn đồng của ngươi, ta gần như không mặc chút y phục. Ngươi chuyên chú như thế, là nhận ra người của ta, hay là nhận ra thân thể ta?

Lời nói tới đây, nàng ta có vẻ giận dữ, lại nói:

- Ngươi nhìn đủ chưa...

- Hừ.



Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, đột nhiên lập tức mở ra, trong con ngươi trong suốt lại thêm mấy phần tức giận.

Thánh nữ đột nhiên hiện thân cũng không vênh váo hung hăng kiêu ngạo, ngược lại càng thần bí khó lường. Nàng ta biết rõ mình đang quan sát khuôn mặt và tra xét tu vi của nàng, lại mượn cơ hội châm biếm, rõ ràng là ý đồ đến không thân thiện. Nàng ta liếc mắt nhận ra huyễn đồng của mình, bản thân mình không được nhìn gương mặt dưới lớp thanh vân sa.

Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, quát lên:

- Chớ có càn rỡ! Miệng ngươi nói tiểu nhân là người nào? Ngươi và La Thanh Tử bày mưu tính kế hại ta, chẳng lẽ không phải là hành vi của tiểu nhân đấy ư...?

Thánh nữ thấy Lâm Nhất nổi giận vì vậy không dùng lời ngang ngược nữa, ngược lại vui vẻ lên một chút, phiêu nhiên đi tới phía trước, nói ra:

- La Hận Tử chửi giỏi lắm a! Ngươi còn coi bản thân mình trở thành chủ Tử Vi, một lời định Tiên đế thiên hạ...

Tự cho mình là Tiên đế sao? Lâm Nhất thoáng sửng sốt cũng không rãnh rỗi suy nghĩ nhiều, lập tức trong lòng chợt nghiêm lại. Nữ tử kia tu vi vẫn còn đứng trên Ngọc Thắng và Hạo Độ, chính là một đối thủ cường đại nhất mà hắn đối mặt từ lúc chào đời cho tới nay. Hai bên giằng co lẫn nhau xa xa, cách nhau nghìn trượng, bất quá là cách gắn bó, ý nghĩ chợt loé lên...

- Ta và ngươi tranh lẫn nhau, liên quan đến tồn vong đoạn tục của Tiên vực, dù có muôn vàn tính kế tất cả âm mưu cũng là lẽ thường tình! Mà ngươi nhìn có vẻ như một người trong sạch, nhưng ví dụ về cử chỉ hèn hạ ác độc chưa từng thiếu nửa phân...

Thánh nữ đi lên phía trước hơn mười trượng như khiêu khích, có lẽ thấy Lâm Nhất bày ra tư thế động thủ thì ngừng lại, thẳng thắng nói:

- Ngươi trừ khử La Thanh Tử thì thôi đi, nhưng không lời chống đỡ trước cơn giận dữ của La Hận Tử, do đệ tử âm thầm mượn tay Thiên Lang giết người diệt khẩu, ra vẻ đạo mạo không ngoài như thế, càng cao hơn một bậc so với Tiên đế năm đó...

Nàng ta hơi ngừng một chút, trêu nói:

- Tiểu nha đầu kia mị hoặc thiên thành mà quỷ kế đa đoan, rồi lại giả dạng làm người tốt. Thật đúng là có sư phụ hắn tất có danh đồ...

Nữ tử kia rất quen thuộc Tiên đế năm đó? Lâm Nhất im lặng, quay đầu thoáng nhìn.

Tiên Nô vội vã cúi đầu, ngọc diện thẹn thùng, tay mân mê lọn tóc, cổ họng không cất nổi một lời. Vừa mới thấy sư phụ đối mặt trước những lời nhục mạ mà không thể làm gì, thân là đệ tử sao có thể ngồi nhìn a? Kết quả là, nàng ta liền bí mật truyền âm cho Thiên Lang. Ai ngờ cử động bí ẩn như thế lại không chạy khỏi pháp nhãn của nữ tử ấy.

Thiên Lang Diệp Mậu bất dĩ cứng cổ, quát lên:

- Giết thì đã giết, làm sao chứ?

- Tốt cho một súc sinh hộ chủ.



Thánh nữ không để ý tới Thiên Lang, lời nói chợt ngừng, không ngờ lại quang sang Lâm Nhất thản nhiên thở dài:

- Thời cổ có điểu, danh kiêm kiêm. Bỉ dực song phi cũng không sống một mình. La Hận Tử ấy mặc dù hàng năm không hợp cùng La Thanh Tử, nhưng gần nhau cho tới nay chẳng lẽ không phải chính là điểu nhi của bỉ dực? Lại bị ngươi miễn cưỡng chia rẻ, giết chết cả hai, thật là ác độc a! Ngươi không sợ nhân quả tuần hoàn, báo ứng trên người...

Lâm Nhất chỉ cảm thấy trong lòng đau buồn, trên mặt mơ hồ phủ lên một tầng sát khí. Nữ tử kia nói tới nói lui hời hợt, nhưng trong lời nói lại ngậm châm có gai hơn nữa dụng ý khó lường, nhưng nói trúng vào chỗ yếu hại của người, khiến cho người ta không thể nào cãi lại.

Thánh nữ dưới lớp vân sa vẫn không nhìn rõ thần sắc, trong đôi trong mắt chớp động nụ cười, trong giọng nói mang theo vài phần thương cảm, tiếp đó nói ra:

- Theo ta được biết, đã từng có một nữ tử gọi là Mộ Vân vì ngươi mà chết. Ai! Ngươi giết La Hận Tử đã hèn hạ chí cực; không giết La Hận Tử, vô tình vô nghĩa. Chỉ có thể thương hai vị nữ tử si tình và khổ mệnh này, một người trước khi chết khóc hô “đưa trả mệnh nam nhân cho ta”; một người gào thét 'chớ quên Mộ Vân' ...

- Im miệng.

Trong hai mắt của Lâm Nhất lóe lên nộ diễm, quát mắng:

- Ngươi hiện thân ở đây chẳng lẽ chỉ vì muốn trêu chọc mà đến? Chẳng lẽ...

Hắn vốn định hỏi tới, nhưng lời đến khóe miệng lại mạnh mẽ nuốt xuống.

- Chẳng lẽ ra sao... ?

Thánh nữ hỏi ngược một câu, trong thần sắc mơ hồ mong đợi. Khi không nghe tiếng của Lâm Nhất nữa, nàng ta có chút thất lạc lắc lắc đầu, hình như có oán ý, nói tiếp:

- Thì phải làm thế nào đây? Ta tới chỗ này chẳng qua là muốn nói mấy câu cùng ngươi mà thôi, chẳng lẽ muốn động thủ không được...

Nàng ta hơi dừng lại một chút, tuy rằng cách qua lớp vân sa nhưng vẫn lộ ra tiếng cười khúc khích rất phong tình vạn chủng, lại nói:

- Ta không biết giết người, chỉ kết lưới...

Vừa lúc đó, xa xa phía chân trời đột nhiên xẹt qua ba đạo quang mang. Cùng trong nháy mắt, Hạo Độ, Ngọc Thắng và Ngô Dung lần lượt hiện thân. Từng người râu dài phiêu phiêu, khí thế khó lường, khiến cho mọi người bên dưới đều âm thầm lộ vẻ động lòng. Đó là Động Thiên cao nhân, hay là ba vị...

Thánh nữ thoáng đưa mắt nhìn, không ngờ lại là chậm rãi lui về phía sau, lẩm bẩm:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play