Cây chùy này có một cái tên rất uy phong - Lôi Thiên chùy. Áo giáp càng bá đạo hơn, gọi là Đế Vương khải. Đây chính là hai món pháp bảo mà môn hạ đệ tử của Ngọc Thắng môn chủ tu, một cái kiên cố không thể phá vỡ, một cái công phạt ác liệt, cũng có thể theo tu vi tăng lên mà uy lực tăng gấp bội, còn có thể dùng để đánh với địch thủ cao hơn một tầng, có chút thần dị bất phàm.

Ngẫm lại cũng thế, thân khoác Đế Vương kim khải, tay cầm Lôi Thiên chùy, mặc kệ ai cũng đều uy phong lẫm lẫm ý chí chiến đấu tràn đầy, thời khắc đánh đấu chém giết, ngay cả khí thế cũng đã dọa chết cả người. Hai dạng đồ vật, một đôi bảo bối thật tốt!

Ngọc Thủ Tiên vực có hai vị cao nhân thế ngoại, đó chính là Ngọc Thắng Tiên tôn và Hạo Độ Tiên tôn năm đó. Nguyên nhân có lẽ là trời sanh tính không màng danh lợi, hoặc là ý nghĩ cho phép tiêu diêu độ nhật, môn hạ đệ tử của hai người này đa số là hạng người bình thường. Hơn nữa địa vực có hạn, khiến cho tu luyện tiến cảnh chậm chạp, Mạch Khâu và Hiên Tử Kim Tiên Hậu Kỳ quả nhiên đã là những người xuất sắc trong vãn bối. Cho dù như thế, tất cả mọi người vẫn nghĩ đến biện pháp nhằm tăng cao tu vi. Chỉ vì có giấu Thần thạch năm màu mà Hạo Diệt Tiên vực sớm đã tan rã, trở thành một nơi cơ duyên cho nhiều đệ tử tìm kiếm.

Sự việc không đúng dịp, Hướng Thành Tử, Thư Lăng Tử lần lượt gặp được Lâm Nhất và một nhóm Cẩu Tam. Người trước tuy rằng ra tay giết người sau, lại nói ra một câu làm cho người kinh hãi run rẩy 'Lâm mỗ cũng nhìn trúng khôi giáp, thì phải làm như thế nào?'

Vì thế, đối với sư huynh đệ chỉ xem cử động của Lâm Nhất là thừa dịp cháy nhà hôi của. Sau khi hai người đào thoát, dự liệu đối phương sẽ theo đuôi tới, nhưng pháp trận chưa hề bị phá huỷ, bẩm rõ cho các sư huynh đệ, muốn tới chờ kết lưới mà thôi, chỉ vì trừ khử một hậu hoạn cho Ngọc Thủ Tiên vực. Mấy chục vị tiên đạo cao thủ lại thêm trận pháp, đối phó Tiên Quân tiền bối khi không thành vấn đề. Ai ngờ sự việc không đúng như mình mong muốn.

Thời khắc Hiên Tử nhận ra Lâm Nhất, song phương vốn nên bắt tay giảng hòa. Nhưng vì Mạch Khâu lỗ mãng và tự đắc, khiến cho mọi người gieo gió gặt bão. Lúc đó Mạch Khâu có ý nhắc nhở, sư phụ và sư bá hai mươi năm trước đi xa chưa về, chính là đi tìm Lâm Nhất. Giờ này vị trước mắt tuy tự xưng là người đó, hơn nữa tướng mạo cũng giống nhau, vào cũng không nói, tất nhiên có bẫy.

Đối với Lâm nhất mà nói, sau khi khám phá pháp trận cấm chế của sư huynh đệ Hướng Thành Tử, liền nghĩ đến một chuyện xa xưa. Năm đó ở bờ biển Quỷ Linh Vực, có người biểu diễn qua Tu Di trận pháp tương đương, khiến cho hắn thu được ích lợi không ít, cũng có điều thể ngộ. Còn vị cao nhân kia chính là Hạo Độ Tiên tôn - như thần long thần bí thấy đầu mà không thấy đuôi. So sánh như vậy, thật ra cũng không khó đoán.

Bất quá, đạo lý không đánh không thông, nói chuyện bằng nắm đấm sảng khoái hơn nhiều.

Một chuyện hiểu lầm kéo tới một cách bất ngờ, trôi đi cũng đầy khó hiểu. Chủ khách cũng không thù hận, khúc mắc tiêu biến đi. Một bên tận tình địa chủ, chính là cái nghĩa phải có; Một bên mượn cơ hội nấn ná một chút, cũng là chuyện đương nhiên.

Mà Ngọc Thắng, Hạo Độ hai vị Tiên tôn vì sao phải đi giới nội tìm mình, Lâm Nhất bản tôn không biết gì cả. Đã qua hai mươi năm, Ma Tôn bên kia dường như không có động tĩnh gì. Đối với chuyện này, Hiên Tử và Mạch Khâu cũng nói không tỉ mỉ, chỉ biết là sư phụ, sư bá hành trình giới nội thuộc loại tới cửa thăm viếng, là bạn không phải địch lẫn nhau với nhau.

Trong cao không, Lâm Nhất thả chậm thế đi, yên lặng nhìn xuống.

Trong hoang mạc vô biên vô tận, tọa lạc tại một chỗ sinh cơ dạt dào, núi non trùng điệp, trúc mộc theo gió, quả nhiên chính là một ốc đảo sâu thẳm. Tên là Tiên vực, thực tại hoang vắng một chút.

Đám người Mạch Khâu đi theo bên cạnh Lâm Nhất, từng người một mang tình cảm khâm phục bộc lộ trong lời nói. Vị Lâm tiền bối này dáng vẻ còn trẻ, thần thái hiền hoà, hoàn toàn không có vẻ cao nhân khoe khoang và ngạo mạn. Hắn không chỉ trả lại Lôi Thiên chùy chín chuôi, còn đưa ra mấy khối Thần thạch năm màu. Hướng Thành Tử và Thư Lăng Tử rất là xấu hổ, cũng rất vui mừng.



- Trong vạn dặm này chính là Ngọc Thủ.

Mạch Khâu đưa tay tỏ ý, mọi người gật đầu phụ họa. Hắn lại lớn tiếng nói ra:

- So với tinh vực rộng lớn, chỗ này có phần không chịu nổi, nhưng thắng ở tị thế tiêu dao.

Lâm Nhất lướt ánh mắt qua mọi người chung quanh bốn phía, khóe miệng nhếch lên, không tỏ ý gì.

Hiên Tử ở một bên nói:

- Gia sư có lời, đạo tâm như ngọc, cô thủ bất khí; Xuân hiểu gió tàn, người vẫn còn trong mộng. Ngọc Thủ Tiên vực, chỉ có thế mà thôi.

Trong giọng nói cũng không có ý tự đắc, ngược lại càng thêm mấy phần ngưng trọng khó hiểu. Nàng nhoẻn miệng cười nhợt nhạt với Lâm Nhất, dẫn đầu bay về phía trước, tỏ ý nói:

- Lâm tiền bối, mời.

Dọc ngang điền viên, suối nước thảo xá. Một hai người canh phu vai cuốc đi chậm, vài ba vị nông phụ hoán y đang bề bộn. Có người đạp kiếm quang qua lại chớp nhoáng, săn bắt dã vật dẫn đến mấy tiểu nhi cửa thôn nhảy nhót không dứt.

Thôn xóm tiên phàm chung sống vui vẻ, phía dưới xuất hiện một phiến sơn cố u tĩnh. Chỉ thấy núi xanh nước biếc, thảo mộc phồn thịnh, cảnh sắc yên bình. Một suối nước bao quanh trên khe núi, cỏ buông xuống y như trong rừng, bốn phía rừng trúc như đào.

..

Trong giới, hoành Thiên Tiên vực, Thiên Môn sơn, động phủ Lâm Nhất bên trong kết giới

Phiến mây mù tràn ngập trên khe núi, cách nhau trăm trượng xa, hai bóng người một xám một trắng đang yên lặng tĩnh tọa.

Trong vắng lặng, Tiên Nô chậm rãi mở hai mắt ra, trên gương mặt khắc băng tạc ngọc nhỏ nhắn thoáng chốc linh động lên. Trong lúc đó ánh mắt rơi vào bên ngoài trăm trượng, thần sắc vội hiện vẻ thẫn thờ. Sư phụ bế quan đến nay vẫn không có động tĩnh. Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng ta lại mím môi mỉm cười. Nơi này thời khắc bồi bạn thủ hộ ngược lại cũng không phải là không có thu hoạch. Sáu mươi năm thổ nạp tĩnh tu kéo dài, nhờ vào thái sơ khí thần dị, cuối cùng tu tới Hợp Thể hậu kỳ. Nếu sư phụ tỉnh dậy, nhất định sẽ an ủi.



Nhưng khi nào thì sư phụ mới có thể tỉnh dậy chứ? Ngài có biết rằng Trần Tử tỷ tỷ đã rời đi rồi hay không.

Tiên Nô ngẩng đầu lên, con mắt sáng như nước. Mái tóc dài phủ lưng mượt mà của nàng nhẹ nhàng phủ lên má ngọc, mơ hồ lộ ra vẻ buồn bã. Vài nhánh cây liễu tươi tốt, liễu buông rũ xuống, mặc dù sức sống tràn trề nhưg lại thiếu đi mấy phần thú vị. So với thân thế đau khổ của Trần Tử tỷ tỷ, Nô nhi thực sự may mắn hơn rất nhiều. Từ nay về sau, tuyệt đối không ly khai sư phụ nửa bước.

Trong lúc Tiên Nô ung dung xuất thần, trong lòng chợt nhảy dựng. Có lẽ là tâm linh tương thông, nàng ta vội vàng nhìn về phía trước, vui vẻ nói:

- Sư phụ.

Bên ngoài trăm trượng, hình dáng của Lâm Nhất Ma Tôn hơi động xuống, tiếp đó chậm rãi đứng lên, cũng phất ống tay áo một cái. Bốn phía cấm chế phong cấm mấy chục năm ngay chớp mắt không thấy, một bóng người áo trắng nhanh nhẹn đi đến. Lão nhíu mày lại, không kềm chế được thần sắc tà mị lóe lên liền biến mất, lập tức mang theo ý ấm áp, bật cười lớn.

- Sư phụ! Bế quan hơn sáu mươi năm, tu vi có tinh tiến.

Lâm Nhất nhìn Tiên Nô trước mắt, cười đáp:

- Vi sư đều ở thể ngộ thần thông, hãy còn không kịp tiến cảnh tu vi của Nô nhi.

Tiên Nô thần sắc thẹn thùng, vẫn không ức chế được sung sướng trong lòng, nói ra:

- Dựa vào thái sơ khí của sư phụ, bấy giờ mới làm ít công to. Nếu không có Trần Tử tỷ tỷ nhắc nhở, Nô nhi hãy còn không biết.

- Thái Sơ chi khí, thành từ Thái Sơ, chứ không phải vật riêng tư hữu của nhà ai, ha ha.

Lâm Nhất cười ha ha vui vẻ, chắp hai tay sau lưng nhìn ngắm chung quanh. Một phương này kết giới mở rộng hơn, rộng lớn gần như trăm triệu dặm. Sông núi bên trong trùng điệp chập chùng, khe rãnh vách đá hiển lộ ra cao chót vót. Quang mang ngày đó đúng là Hỗn Độn phá hiểu. Chỉ đợi Tứ Cực rõ ràng sẽ giáng xuống tinh Thần Vũ lộ, có lẽ có phong vân chợt đến mà vạn vật bắt đầu sinh.

Lâm Nhất đang nghĩ tới thời khắc xa xa, bỗng nhiên xoay người nhìn Tiên Nô, tò mò hỏi:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play