Vô Tiên

Chương 2199: Có qua mà không có lại (2)


9 tháng

trướctiếp

Một trận quang mang lóe lên, đất bằng phẳng hiện ra một động khẩu lớn chừng hơn trượng. Không có cấm chế cản trở, trong đó có thái sơ khí nhàn nhạt lan tràn ra. Có thể thấy chỗ này chính là nơi Hướng Thành Tử và Thư Lăng Tử đào tinh thạch.

Lâm Nhất nhớ lại tình hình của hai sư huynh đệ ấy, âm thầm lắc lắc đầu. Đá năm màu trong sáng, tên là Thần thạch. Ẩn chứa trong đó là thái sơ khí dày đặc và linh thạch, công dụng tương đương như Tiên tinh, nhưng hiếm thấy hơn nữa cực kỳ khó có được. Mà bản thân mình không chỉ không thiếu vật này, còn có chút giàu có, không cần ở đây làm trễ nãi thời gian.

Nhưng cửa động cấm chế không thể so sánh tầm thường, nếu không có cố ý tra xét, không ngờ lại khó có thể phát hiện. Hắn đặt chi pháp đơn giản hồn nhiên, rõ ràng là thủ đoạn đến từ viễn cổ tiên gia. Mà bản thân mình liền có điều thể ngộ từ mấy trăm năm trước, tới ám hợp, chỉ có điều đúng dịp?

Lâm Nhất quan sát một lát chung quanh trong giật lát, phất tay áo một cái. Cửa động lập tức biến mất, cấm chế lúc trước cũng khôi phục nguyên trạng. Thân hình vừa động, đến trước chỗ Thạch Cương, huyễn đồng lập lòe trong hai mắt. Nhiều lần, dĩ nhiên hắn hiểu rõ.

Dùng hư không cấm chế chi pháp, không chỗ nào không thể thành trận. Chỗ này cũng thế!

Lâm Nhất giơ tay lên tế ra vài đạo pháp quyết, quả nhiên, trên Thạch Cương lóe lên một vệt sáng, theo đó xuất hiện một tòa pháp trận truyền tống hư thật bất định. Hắn không cần tinh thạch, do thiên địa chi lực chống đỡ, hư huyễn tồn tại, rồi có thể dùng chân thật, lại không làm người dễ dàng phát hiện.

Vậy lai lịch của hai sư huynh đệ kia, bọn họ đi phương nào?

Lâm Nhất chần chờ một lát, quay đầu lại nhìn thoáng qua, xoay người bước chân vào trong pháp trận. Hào quang nhàn nhạt bao phủ phía dưới, cũng không thấy có động tĩnh gì. Hắn quan sát thêm chút nữa, lần nữa giơ tay lên tế ra một đạo pháp lực, thúc nhiên cửu phân, bay vào đầu trận tuyến bốn phía. Chỉ trong nháy mắt, quang mang đẩu thịnh, lại mang bóng người của hắn đột nhiên biến mất.

- Đây là nơi nào? Ah. . .

Khi hào quang chói mắt và tiếng gió gào thét chợt dừng lại, cảnh vật bốn phía thay đổi. Trong khi Lâm Nhất hãy còn nghi ngờ, chỉ cảm thấy thân hình trì trệ, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, rắc... Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, giơ tay lên một chút, Kim Long kiếm bay ra trong khoảnh khắc, ngay sau đó lại một tiếng nổ oành đùng như tiếng sấm.

- Rắc...

Trong tiếng ầm ầm trầm muộn, Kim Long kiếm mới đi mười mấy trượng bỗng nhiên dừng lại. Mà trên đó lại vắt ngang một ngọn núi nhỏ màu vàng óng, chung quanh phạm vi chừng mấy trăm trượng, với sát khí trầm hồn cấm cố bốn phương, cũng mang theo thế như vạn quân đấu đá mà đến, làm người ta quẫn bách nghẹt thở, hơn nữa không thể nào tránh né.

Lâm Nhất nhíu đôi lông mày lại, một đạo gia trì tu vi pháp quyết rời tay đi. Kim Long kiếm cùng theo quang mang lóe lên một cái, bỗng nhiên dài ra mười mấy trượng. Thế như vạn tấn hơi chậm, một kiếm vẫn kình thiên. Hắn mượn cơ hội nhìn về phía bốn phương, thần sắc hơi ngạc nhiên.



Đây là một vùng biển cát hoang mạc, ngoài vẻ hoang vắng còn có một nhóm bóng người khôi giáp lóng lánh. Cầm đầu chín người là Kim Tiên cao thủ, hoàn liệt bốn phương, trên tay từng người bấm tay niệm thần chú không ngừng, đang bận thi triển tu vi. Bên ngoài mấy dặm, còn lại là ba, bốn chục Phạm Thiên cảnh tiên nhân, từng trận địa sẵn sàng đón quân địch. Trong đó hai người cũng không xa lạ, chính là Hướng Thành Tử và Thư Lăng Tử.

Khi Lâm Nhất thấy rõ tình hình chung quanh, không khỏi nhíu mày. Cái lưới chờ như thế, chỉ chờ đợi mình một đường tìm tới?

Cho lúc này, xa xa Hướng Thành Tử đang cất tiếng:

- Đạo hữu! Còn xin thúc thủ chờ bị bắt, để tránh sai lầm.

Chín vị cao thủ bốn phía đồng loạt gia trì pháp lực, thế nghiền ép chợt trầm xuống. Kim Long kiếm ông ông nổ minh, vẫn lù lù bất động. Núi nhỏ mấy trăm trượng kia không ngờ lại là chín chuôi kim chùy hợp thành một thể biến thành, uy lực rất là kinh người!

Lâm Nhất ngẩng đầu thoáng nhìn, sắc mặt trầm xuống. Nếu như đổi lại là thường nhân, chỉ sợ sớm bị nghiền trở thành thịt băm. Còn bản thân mình không hề có ác ý, cũng từng có ân đối với đối phương, tại sao lại bị hậu đãi như thế này? Hắn theo tiếng nhìn về phía xa xa, lạnh lùng nói ra:

- Hướng Thành Tử, Thư Lăng Tử, đây là đạo đãi khách của hai người các ngươi đó ư?

Hướng Thành Tử và Thư Lăng Tử toàn thân áo giáp nhìn nhau, gật đầu hội ý lẫn nhau. Quả nhiên, đối phương sớm đã rình đã lâu cũng muốn mưu đồ bất chính. Hắn mang thần sắc không rõ, chắp tay nói với Lâm Nhất đang trong trùng vây:

- Đến mà không trả lễ thì không hay! Ngươi dám giết người cướp bảo cũng tìm đến đây, nên có kết quả này! Xin khuyên vị đạo hữu này chớ gặp may mắn, chín vị Kim Tiên trưởng lão liên hiệp lực nhất kích, đủ để diệt sát Tiên Quân tiền bối. . .

- Ha ha! Hay lắm, đến mà không trả lễ thì không hay. . .

Lâm Nhất nhếch khóe miệng, cười lạnh tán thành một tiếng, khẽ quát:

- Nếu đã như vậy, chớ trách ta trở mặt.

Hắn tức giận trong lòng, hàn ý lóe lên trong ánh mắt. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp