. . .

Ngô Dung là người từng chết qua một lần, tính cách cứng cỏi và lãnh khốc khác với tầm thường.

Vì thế, Ngô Dung không nghĩ bỏ qua cho Hoàng bà bà. Nhưng khi đạo bóng người áo hồng xuyên qua trùng vây bay đến kinh hô cầu cứu, hắn vẫn nhịn không được ngập ngừng. Bên ngoài hiện trường, đột nhiên xuất hiện một vị nữ tử áo trắng khác

Hết thảy đều diễn ra trong chớp mắt, Ngô Dung không kịp nghĩ nhiều, hai tay ngắt quyết đột nhiên phân ra.

-Oanh ——

Bóng kiếm mấy trăm trượng ầm vang sụp đổ, sát cơ không thể ngăn cản rút đi. Trận pháp cấm chế không sót lại chút gì. Hơn mười tên Hoa Nô lăng không bay ngược. La Thanh Tử và La Khôn Tử lia lịa lùi ra sau. Hoàng bà bà thổ ra một búng máu liền té xuống tinh không, lại vừa khéo bị người đi đến ôm chặt, kinh hô:

-Bà bà

-Trần Tử! Nể mặt Lâm Nhất, ngươi cho lão phu một lời giải thích. Nếu bằng không

Giây lát, tinh không huyên náo dần dần ổn định lại, chỉ có tiếng nói lạnh lùng của Ngô Dung truyền khắp bốn phương.

- Những dư nghiệt phản nghịch tiên vực này, một tên không lưu!

Đám người quan vọng nơi xa thừa cơ tiếp cận chiến trường, thế bao vây mấy chục dặm vẫn cứ vững như bàn thạch.

-Hoa Trần Tử, Trần Tử

Xuất Vân Tử lẩm bẩm lên, nghêng ngang chạy tới chỗ nữ tử áo trắng, hiếu kỳ hỏi:

-Tiên Nô! Ngươi có biết lai lịch Trần Tử

Hai nữ tử đồng thời hiện thân không phải người khác, chính là Tiên Nô và Trần Tử, sau khi nghe được Bách Lý Xuyên bẩm báo liền trực tiếp chạy tới. Bởi tu vị Tiên Nô có hạn, trên đường khó miễn dây dưa, lúc này mới tới muộn một bước, may mà còn kịp lúc, lại khiến người vì đó sá dị không thôi.

Nữ tử kia rõ ràng là người bên cạnh Lâm Nhất, sao lại liên lụy cùng một chỗ với Cửu Mục Hoàng bà bà liên lụy?

Sư đồ Dư Hằng Tử tiến lại gần Tiên Nô, đều không dám kẻ cả, từng người nhấc tay kiến lễ. Thiên Lang Diệp Mậu và Đồng gia huynh đệ phân ra thủ ở bên cạnh Tiên Nô, bộ dạng rất là thuần thục.

Lôi Thiên cũng cùng theo gật gật đầu, tâm tư rối bời. Luận mỹ mạo, Tiên Nô và Vũ tiên tử không phân cao thấp. Còn Trần Tử kia thì càng là yêu nhiêu động người. Chỗ tốt trong thiên hạ há không phải đều bị Lâm Nhất chiếm mất

Tiên Nô đáp lễ cùng mọi người, sau đó mang theo mấy phần nghi hoặc nhìn hướng Xuất Vân Tử, nhẹ giọng nói:

-Ngươi và gia sư cùng Trần Tử tỷ tỷ đều có sâu xa, tại sao lại muốn hỏi ta



Xuất Vân Tử hồn nhiên vô sự lắc lắc đầu, nói:

-Đó là tự nhiên

Hắn khoát khoát tay, lại ra vẻ cao thâm nói:

-Trần Tử, chỉ là Trần Tử, liền như ta

Lần này lời còn chưa dứt, nơi không xa có người trêu chọc nói:

-Chỉ là một tên béo ú!

Xuất Vân Tử theo tiếng nhìn lại, lắc đầu cười nói:

-Hắc hắc! Lôi thiếu! Ngươi đúng là

Vừa cười vừa hướng Tiên Nô nháy nháy mắt, nói tiếp:

-Trần Tử là ai, cứ nhìn là biết!

Chúng nhân đưa mắt quan vọng

Trong trùng vây đã không còn trận thế lúc trước. Số đông khôi lỗi Hoa Nô nay chỉ thừa lại mười tám người, đều mình đầy thương tích. La Thanh Tử và La Khôn Tử tránh ở một bên, song song thần sắc bất an.

Hoàng bà bà đã giãy thoát ôm ấp, khóe miệng mang theo một tia vết máu, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bên người, khó mà tin tưởng thất thanh nói:

-Con ta, không phải ngươi đã chết rồi sao? Chẳng lẽ bà bà ta già rồi hoa mắt

Lời vừa ra miệng, nàng nhịn không được suyễn gấp vài cái, đưa tay vỗ về đối phương, trong hai mắt tóe ra thủy quang, điên ba đảo bốn lẩm nhẩm nói:

-Trần Tử! Con ta, thật là ngươi nha, tại sao đến nơi này

Khắc ấy, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của nàng không có vẻ gàn dở, không thấy khí thế sát phạt, chỉ có từ tường bất tận, nghiễm nhiên như một lão phụ nhân trải đủ tang thương!

Trần Tử và Hoàng bà bà cầm tay nhìn nhau, hai má mang theo lệ ngân, bộ dạng vừa mừng vừa sợ. Nàng lia lịa gật đầu, tỏ ý nói:

-Bà bà! Có lời hôm khác lại nói cũng không chậm

Nàng và đối phương ỷ ôi nhau một lát, sau đó quay sang nhìn hướng Ngô Dung nơi xa, nói:



-Đa tạ Ngô tiên sinh hạ thủ lưu tình! Xin ngài nghe Trần Tử nói

Ngô Dung mặt trầm như nước, thần sắc bất minh. Chúng nhân thủ ở bốn phía, vẫn cứ nghiêm trận chờ đợi.

-Trần Tử từ nhỏ phụ mẫu đều mất, lấy cầu xin mà sống, may gặp được bà bà mới bước lên tiên đồ. Bà bà đối với ta có ân cứu mạng, thụ nghiệp, tái tạo

Trần Tử nói:

-Năm ấy tiên vực chi loạn ương cập rất rộng, Trần Tử bất hạnh lâm nạn, chỉ còn lại một sợi tàn hồn phiêu linh bốn phương, nhờ cơ duyên xảo hợp mới đi tới tiên vực, lại gặp được tiên sinh, trùng tố nhục thân

Nàng xa xa chắp tay, lại nói:

-Không quản bà bà và Hành Thiên ân oán thế nào, nhưng có Trần Tử ở đây, tất khiến vân tiêu vụ tán, còn mong Ngô tiên sinh mở một mắt lưới

Ngô Dung lắc lắc đầu, hừ nói:

-Hừ! Niệm đây đó quen biết mấy trăm năm, cộng với cảm tình cùng Lâm Nhất, lão phu mới dung ngươi biện bạch, mà ngươi lại hoàn toàn không biết gì về tội nghiệt Hoàng bà bà tạo ra! So sánh hai cái, gì nặng gì nhẹ, không cần nhiều lời

Trần Tử thấy Ngô Dung sát cơ vẫn còn, quyết không chịu bỏ qua, không khỏi hơi ngớ, đột nhiên thanh tỉnh lại từ trong chợt hỉ chợt kinh, vội quay sang nhìn Hoàng bà bà hỏi:

-Bà bà! Ngươi chuyến này tới đây là có ý gì, tại sao mang đến nhiều cao thủ đối địch với Hành Thiên vậy ?

Hoàng bà bà vẫn gắt gao vãn lấy tay Trần Tử, không cho là đúng nói:

-Trần Tử đừng hoảng! Mẹ con ta còn có thể gặp lại, tuy chết không hối

Thấy đối phương thần sắc cấp thiết, nàng trong lòng mềm nhũn, đành chịu thở dài một tiếng, thành thực đáp nói:

-Chuyến này đi bắt Lâm Nhất, sống phải thấy người, chết phải thấy xác

Nàng hơi ngừng thoáng chốc, mang theo chút mong đợi nói tiếp:

-Tiểu tử kia thân ở nơi nào, có phải tránh ở Hành Thiên?

Trần Tử thất thanh nói:

-Bà bà! Ngươi không thể cùng Lâm Nhất là địch

-Có gì không thể?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play