-Tiên vực tan vỡ, thi hài hồn khôi hoành hành. Nay gặp bại tượng, cuối cùng khó địch nổi thiên uy hạo đãng! Các ngươi có thuật thao túng, lại không biết bị người nào đứng sau giật dây

Ngô Dung giống như là đang lẩm bẩm, lại như mượn cơ hội tuyên tiết oán khí và nộ ý ứ đọng đã lâu. Hắn không nói nhiều nữa mà hướng Hoàng bà bà lành lạnh nói:

-Sống hay chết, sớm làm quyết định!

Hắn chắp hai tay sau lưng, thần thái bễ nghễ. Hơn bốn mươi vị tu sĩ trấn giữ bốn phía, súc thế chờ đợi. Hai ba trăm yêu tu sớm đã làm quen hành động quần ẩu, ai nấy mắt đăm đăm sẵn sàng ra tay.

Hoàng bà bà thế công chính thịnh, lại bất ngờ sa vào trong trùng vây. Đột nhiên sinh biến khiến nàng trố mắt không thôi.

Một tiên vực giới nội nho nhỏ, lúc nào trở nên cường đại như thế? Tạm thời không nhắc tới đám yêu tu dã tính khó thuần kia, ngay từ sự xuất hiện của Ngô Dung đã nằm ngoài dự liệu. Đáng nói hơn là, còn có mấy chục vị tiên nhân tới từ viễn cổ

Lâm Nhất sau khi được người cứu đi từ trong Tử Vi tiên cảnh, mấy trăm năm qua không thấy bóng dáng. Không ngờ hắn lại đã âm thầm mời chào cao thủ, lệ binh mạt mã, ý đồ vì đâu? Cùng Cửu Mục là địch, muốn lật đổ tiên vực, hay là thành tựu vị trí Tử Vi Chí Tôn cho hắn? Nhưng tiên vực sớm đã không còn, không người có thể quyển thổ trọng lai

Hoàng bà bà đánh giá tình hình bốn phía, sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Nhưng nàng lại không để lời của Ngô Dung ở trong lòng, chỉ ngay ngước chốc lát liền như lão phụ nhân tầm thường lải nhải cằn nhằn nói:

-Chúng ta đã không phải phản nghịch, cũng không phải dư nghiệt, chẳng qua là một đám người đáng thương thôi

Nàng hung hăng liếc hai người La Thanh Tử và La Khôn Tử một cái, thoáng chốc, lại tức tối thét to:

-Còn đứng ngu ra đó làm gì? Kết trận tử chiến

La Thanh Tử và La Khôn Tử vẫn đang cục xúc bất an, bị trách mắng đột nhiên mà đến dọa cho nhảy dựng. Hai huynh đệ khe khẽ trao đổi ánh mắt, ai nấy đều sinh tâm bất lực. Có lẽ, hãm sâu trong này không chỉ là trùng vây, còn là cảm giác đành chịu thân bất do kỷ. Lại có lẽ là bởi đương sơ đi nhầm một bước, đến nỗi khó mà quay đầu. Hai người không rảnh nghĩ nhiều, chầm chậm tiến sát lại gần Hoàng bà bà

Khôi lỗi Hoa Nô còn dư hơn bốn mươi vị, lập tức kết hợp bày ra một trận thế hơn mười dặm. Nó trước sau hô ứng, trái phải tương liên, giới bị sâm nghiêm. Hoàng bà bà mang theo La Thanh Tử và La Khôn Tử đứng ở bên trong. Khuôn mặt đầy là nếp nhăn thoáng hiện vẻ dữ tợn, đưa tay chỉ hướng Ngô Dung nơi xa, lạnh lùng nói:



-Ta không quản ngươi là ai, cũng không sợ ngươi người đông thế mạnh, càng sẽ không hỏi Lâm Nhất chết sống

Nàng nét mặt già nua, thân mình khô gầy thấp bé, nhìn như suy nhược bất kham, nhưng khí thế tán phát ra lại lộ mấy phần điên cuồng, tiếp tục gầm rít nói:

-Ta đến đây chỉ vì “Tam Hoàng kinh” trên người Lâm Nhất, một khi như nguyện xoay người liền đi. Bằng không, tuyệt không bỏ qua!

Nhất thời, song phương địch ta cầm cự giữa tinh không

Ngoài chiến trường, đám người Dư Hằng Tử tránh ở nơi xa quan vọng.

Lôi Thiên nhìn tình hình trước mặt, giải thích nói:

-Dưới tay Hoàng bà bà còn có hơn mười vị Tiên Quân, hơn ba mươi vị Kim Tiên, đủ sức đánh một trận! Không biết Ngô Dung tiền bối lại nên ứng đối thế nào, thắng thua còn chưa biết a

Dư Hằng Tử tay vuốt râu dài, trầm ngâm nói:

-Chiến này quan hệ trọng đại, chúng ta không ngại đi tới tương trợ một tay

Lôi Thiên lắc đầu nói:

-Vị đạo hữu này nói sai rồi! Khu khu mấy người chúng ta cũng chẳng làm được gì, không bằng tĩnh quan kỳ biến

Một bên có người quái tiếu nói:



-Hắc hắc! Kiến thức đàn bà

Lôi Thiên chỉ cảm thấy tiếng cười chói tai, lời càng khó nghe, lập tức tức giận xoay người, quát lên:

-Tên béo! Vô cớ mở miệng nhục nhã, là đạo lý gì?

Xuất Vân Tử hai tay chống eo, đang cười nhìn ra xa, bỗng chầm chậm quay sang Lôi Thiên, rất là ngạc nhiên hỏi:

-Lão bà tử kia đại nan lâm đầu mà không biết hối ngộ, há không phải kiến thức thì là gì?

Hắn da mặt hơi run, quái mô quái dạng ha ha cười nói:

-Lôi thiếu tự chuốc lấy nhục, can gì đến ta

Lôi Thiên thần tình ngừng trệ, cực là lúng túng. Hắn hoãn một hơi, cố gắng thong dong, nói:

-Nếu đã như thế, sao ngươi không bước lên hiến ngôn hiến kế, nếu có thể miễn chiến, chẳng phải chuyện tốt

Xuất Vân Tử cười hừ hừ, hai mắt trừng một cái, nói:

-Cảm ơn đã cất nhắc ta! Trừ động thủ ra, ta đúng thật không biết nên đối phó lão bà tử vừa cứng vừa thối kia thế nào. Lôi thiếu ngươi anh tư bất phàm, không bằng tắm rửa sạch sẻ đưa lên, nói không chừng có sức hồi xuân, két két

Lời còn chưa dứt, hắn nhịn không được khẽ cười phóng đãng.

-Tên béo chết tiệt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play