Một chuyện, hoặc giả một trường xung đột, từ manh nha, nảy mầm, ấp ủ, diễn ra, cho tới kết thúc sau cùng, trong đó có đủ loại biến số. Không đến khoảnh khắc trần ai lạc định, không người biết kết quả thế nào.
Mười hai Hoa Nô biến thành bốn mươi tám vị cao thủ Kim Tiên. Hết thảy đến quá đột nhiên, quả thật ngoài người ý liệu, đây cũng chính là nguyên do khiến Hoàng bà bà không có sợ hãi. Năm đó ở trong Tử Vi tiên cảnh sắp thành lại bại, nàng quy kết nguyên nhân là do nhân thủ không đủ. Tiên vực tu sĩ đông đúc, cao thủ chân chính lại không mấy người, cũng không thể nhất trí hiệu lệnh, khó mà sai khiến tự nhiên. Bởi thế, bốn, năm trăm năm đi qua, càng nhiều Hoa Nô phối hợp nhuần nhuyễn được luyện chế ra, uy lực không giống bình thường
Nháy mắt khi Ngô Dung ra tay, đầy đủ bốn mươi đạo nhân ảnh bổ nhào tới. Theo đó mà đến còn có bốn mươi đạo kiếm mang lăng lệ, lướt đi như lưu tinh đồng thời gào thét mà tới.
Cùng lúc, Liễu Đạo và Liễu Phàm bị tám tên Hoa Nô khác đụng đến trước mặt. Song phương đây đó đều tới từ viễn cổ, tuy có bất đồng, nhưng thủ đoạn đối trận chém giết lại giản đơn như nhau, đều cực kỳ hung ác trí mạng! Không gì nhanh bằng kiếm, không gì kiếm không phá. Một chiêu lấy mạng, gió qua hồn mất. Giản đơn, thống khoái
Ngô Dung thấy Hoàng bà bà vọng đồ lấy nhiều thủ thắng, hắn không chút để ý, trên tay ngắt động một pháp quyết lăng không tế ra. Vạn ngàn kiếm mang biến hóa, thoáng chốc ngưng thành mấy chục đạo lưu huỳnh (đom đóm) tự động bay hướng từng tên đối thủ.
-Oanh, oanh, oanh ——
Trong sát na, tiếng nổ vang rợp trời. Phi hồng đụng nát từng đạo lưu tinh, thế đi không ngừng.
-Phanh, phanh, phanh ——
Liền một chuỗi trầm vang liên tiếp nổ tung, bốn tên Hoa Nô đi đầu lập tức bị chôn vùi trong quầng sáng chói mắt. Số Hoa Nô còn lại vội vàng né tránh, kiếm quang theo sát không bỏ. Từng tên một đột nhiên tan biến, rồi chớp hiện ổ nơi khác, lần nữa điên cuồng nhào hướng Ngô Dung.
Cách đó mấy chục dặm, lại một trận “Phanh, phanh” trầm vang truyền lại. Liễu Đạo và Liễu Phàm liên thủ đánh lui thế công, thừa cơ diệt sát hai tên Hoa Nô. Nhưng đối phương vẫn cứ hung hãn không sợ chết, ác chiến đến cùng.
Một phương tinh không ảm đạm bị quầng sáng chiếu rọi như ban ngày, sát cơ cuồng ngược kích đãng tứ phương. Ba người Ngô Dung lấy ít địch nhiều song không hề rơi xuống hạ phong, ngược lại nhất nhất diệt sát từng tên đối thủ. Năm đó hắn đứng hàng thứ hai trong bốn đại tiên tôn, quả nhiên không phải chỉ có hư danh. Chỉ là rốt cục ba người muốn thủ thắng không khó, song muốn thoát thân trong chớp mắt lại cũng không dễ.
Chẳng qua, bốn mươi tám tên Hoa Nô chuyển mắt đã thiếu mất sáu tên. Cứ tiếp tục thế này, không bao lâu liền sẽ thất bại thảm hại.
Hoàng bà bà sắc mặt âm trầm, không cần nghĩ ngợi phân phó nói:
-La Thanh Tử, La Khôn Tử, hai ngươi đi đối phó đám tu sĩ Hành Thiên còn lại, thắng bại ở ngay lúc này!
Tay áo nàng xòe ra, từ bên trong đột nhiên bay ra bốn đạo thân ảnh nam tử, có trung niên có lão giả, đều mặt mang sát khí thần tình âm lãnh, lại không một không phải Tiên Quân sơ kỳ. Chỉ nháy mắt, bốn đạo nhân ảnh lại hơi lắc
La Thanh Tử và La Khôn Tử trao đổi ánh mắt một cái, hơi hơi ngập ngừng, lập tức gật đầu hội ý, quay đầu sóng vai xông hướng tiền phương.
Cách đó trăm dặm, mười vị tu sĩ Hành Thiên đang nhìn trận địch.
Trước đây, giới nội cục diện đáng buồn, dần dần sa sút, hiện nay lại cao thủ đông đúc, càng là dám phân đình kháng lễ cùng giới ngoại và Cửu Mục. Thiên địa nghịch chuyển chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủn! Gặp thời thịnh thế, ai có thể không phấn chấn cho được!
-Ha ha! Minh nguyệt đã ra, Càn Khôn lãng đãng. Từ đây hải yến hà thanh, an định
Dư Hằng Tử miệng nói, tay vuốt râu mỉm cười. Từ lúc hắn tôi thể thành tiên liền không hỏi qua sự vụ tiên môn, chỉ tập trung tâm tư dùng vào tĩnh tu. Nhưng hôm nay tham dự và chứng kiến một trận năm tháng biến thiên, vẫn cứ khiến hắn cảm khái vạn ngàn!
Thuần Vu Phong ở bên thâm cho là đúng, phụ họa nói:
-Tuy là minh nguyệt đương không, lại có mấy người biết được? May mà sư phụ pháp nhãn như đuốc, mới có hiền giả ứng kiếp mà sinh
Lời tuy như thế, hắn vẫn khe khẽ thở phào một hơi. Mấy trăm năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, quả đúng như phồn hoa mê loạn, khó hiểu tận cùng. Song hết thảy lại đến rất tự nhiên, chân chân thiết thiết, khiến ngươi không tin tưởng cũng không được.
-Ha ha
Dư Hằng Tử lại cười cười, vẻ tự đắc hiện hết trên mặt, lại nói:
-Thiên Đạo sai khiến, người không đủ sức làm được!
Đối thoại giữa Dư Hằng Tử và Thuần Vu Phong có phần khó hiểu, lại mịt mờ nói ra nguyên do tiên vực biến hóa. Hai thầy trò cho là không người nghe ra được nên mới thản nhiên trò chuyện, nhưng sự thực không phải như thế
Lôi Thiên một bên quan vọng chiến huống, một bên lặng lẽ xuất thần. Khó trách dưới tay Lâm Nhất tụ tập nhiều cao nhân như vậy, đều có nguyên nhân a
Thẳng đến lúc này, đột nhiên có người hô lớn:
-Chạy mau
Lôi Thiên không đáng liếc hướng lưng ảnh béo mập kia một cái, lập tức đột nhiên cả kinh. Vốn tưởng là ba người Ngô Dung đang nắm chắc phần thắng, ai ngờ tình hình tiền phương chợt biến
Trong hỗn chiến, Ngô Dung khua múa tay áo. Mấy chục đạo kiếm quang tung bay trong không trung, khi thì như như lưu tinh, khi thì hóa thành thiểm điện trăm trượng, lần lượt hóa giải thế công lăng lệ như gió táp mưa rào, sau đó đuổi gấp về phía bóng người hỗn loạn. Ngay sau đó liền là “Phanh, phanh” hai tiếng trầm vang, hai tên Hoa Nô lập tức hồn phi chôn diệt.
Trước sau chẳng qua chớp mắt, bốn mươi bộ thi thể có xác không hồn đã thiếu mất tám cái. Nhưng Ngô Dung vẫn cứ hành động thong dong, sát cơ nồng nặc. Hắn mới định tiếp tục tới trước, lại thân hình ngừng lại, thần sắc trầm xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT