-Tổng cộng

Lôi Thiên thầm cảm thấy không ổn, hỏi:

-Lời ấy ý gì?

-Hắc hắc!

Xuất Vân Tử tặc cười một tiếng, trong hai mắt chớp động tia sáng tham lam, vươn ra đầu ngón tay béo ú, tỏ ý nói:

-Một vò Thần Tiên Nhưỡng, một trăm Tiên Tinh. Bởi thế tính ra, bốn mươi năm này tiền rượu ngươi thiếu là bốn mươi tám vạn tinh thạch

Lôi Thiên đột nhiên biến sắc, thất thanh nói:

-Huynh đệ uống rượu tán gẫu với nhau là thú tao nhã! Tên béo ngươi sao có thể con buôn như thế

Thần sắc Xuất Vân Tử càng thêm phần ái muội, cười nói:

-Từ ngày ngươi xưng hô ta là tên béo, đây đó liền đã không có duyên phận huynh đệ! Còn nữa, ta là anh ruột Lâm Nhất, không dung người khác mượn danh trèo cao

Hắn vươn tay ra, hòa khí nói tiếp:

-Lôi thiếu ngươi nhà lớn nghiệp lớn, khu khu hơn mười vạn tinh thạch chẳng phải chỉ là cửu ngưu nhất mao, đa tạ chiếu cố

Mí mắt Lôi Thiên giật nhảy liên hồi, giờ mới biết trúng kế người ta. Tên Xuất Vân Tử này nhìn như hiền lành vô hại, lại lòng dạ hẹp hòi, trừng mắt tất báo. Ta không phải chỉ kêu một tiếng tên béo thôi ư? Chẳng lẽ không đúng à? Còn nhường người khác nói thật hay không? Phải biết ngươi chỉ là một tên vãn bối Hợp Thể, lại dám cậy thế hiếp người

-Há có lý này!

Lôi Thiên không thể nhịn được nữa, phất tay áo mà lên, lạnh lùng quát:



-Lôi gia ta dù nhà lớn nghiệp lớn cũng không dung đe dọa! Nếu đã thiết kế hãm hại, ta sao có thể mặc ngươi giở trò? Cái gì mà Thần Tiên Nhưỡng, đó chẳng qua là rượu đế tầm thường, thực giá mà tính, vài ngàn tiên tinh là cùng!

Xuất Vân Tử ngồi đây bất động, rất là vô tội đung đưa não đại nói:

-Lôi thiếu bớt giận! Đây đó không quen biết, ta cần gì phải muốn hãm hại ngươi

Thấy đối phương còn muốn phát tác, hắn nhìn mà không thấy, đưa tay chỉ tới, nói:

-Tu sĩ Hành Thiên ta tưởng muốn tới gần “Thiên Trì” du lãm một phen còn phải mất một trăm Tiên Tinh. Mà ngươi cả ngày thủ ở chỗ này, hưởng hết mỹ tửu, chiếm hết tiện nghi, nếu lấy đó định giá, chỉ sợ cả thảy Lôi gia ngươi đều bồi không nổi

Lôi Thiên men theo ngón tay Xuất Vân Tử nhìn lại, sắc mặt cứng đờ. Cách đó ngàn trượng, hai tên tu sĩ Hành Thiên lấy ra một trăm tinh thạch, sau khi dạo quanh bốn phía một vòng mới lưu luyến không buông rời đi. Tên lão đại Đồng gia thì ở một bên theo kèm tấc bước không rời, bộ dạng y hệt kẻ hầu trong hắc điếm!

-Lôi thiếu ngươi không chỉ ăn không uống không, còn muốn hỏng quy củ Hành Thiên, vậy sao được! Tất nhiên ta bán ngươi ba phần tình mọn, tiền lại vạn vạn không thể thiếu. Dù đi khắp thiên hạ, Xuất Vân Tử ta đều không thẹn với lương tâm! Hôm nay nếu ngươi dám quỵt nợ, hoặc không giảng đạo lý, liền cùng Cửu Châu môn và toàn bộ giới nội là địch! Đừng vì nhỏ mất lớn, mong nghĩ lại cẩn thận

Lôi Thiên quay người, sắc mặt xanh đen, lại không nói được nên lời.

Một cái bẫy, một cái bẫy bốn mươi năm, một cái bẫy do tự tay tên béo đáng ghét này bố xuống.

Chính là tên béo này, một thân gom đủ dày mặt vô sỉ, giảo trá tham lam, thấp hèn bỉ ổi, lại giả vờ làm người tốt. Bình sinh tới nay, lúc nào gặp phải nhân vật khó chơi như thế?

Xuất Vân Tử vẫn cứ chớp nháy hai mắt, vẻ mặt thành khẩn nhắc nhở nói:

-Lôi thiếu, Lôi thiếu! Ngươi ứng một tiếng chứ, đừng có giả câm giả điếc

-Đủ rồi!

Lôi Thiên cuối cùng không thể chịu đựng Xuất Vân Tử líu lo không ngớt thêm chút nào nữa. Hắn vung tay lên, cười lạnh một tiếng, đang định nói chuyện, lại tức tối đến độ hai mắt tối sầm. Lập tức, bóng người béo ú trước người kinh hãi nhảy ra sau vài trăm trượng, còn không quên hô to cứu mạng.

Đồng thời với đó, Thiên Lang Diệp Mậu và ba huynh đệ Đồng gia xuất hiện giữa không trung hạp cốc, ai nấy thần sắc bất thiện. Sát cơ nóng động tức thì tràn khắp tứ phương

Lôi Thiên sửng sờ đương trường, cảm giác vô lực tuôn lên tâm đầu. Đảm lược và tu vị vẫn từng lấy làm ngạo, lại không chỉ một lần bại bởi Lâm Nhất. Song vậy không dọa người! Đối phương thiên phú dị bẩm, uy chấn tiên vực, đó là điều ai cũng biết! Nhưng lần này không ngờ lại thua bởi một tên béo căn bản không để vào mắt, còn toàn không sức đánh trả



Lôi Thiên lửa giận biến mất, gian nan giơ tay lên, mang theo đắng chát nói:

-Chậm đã! Chuyện nợ tiền rượu dừng ở đây. Cho ta vài ngày

Không ai sẽ tùy thân mang theo mấy chục vạn Tiên Tinh, Lôi thiếu trước nay ra tay phóng khoáng cuối cùng nếm được tư vị thiếu nợ. Rất lúng túng, rất biệt khuất, cũng rất đành chịu

-Ha ha! Nhận nợ là được, ta tin Lôi đại thiếu

Nhìn Xuất Vân Tử ôm bụng cười lớn, Lôi Thiên đột nhiên phát giác mí mắt mình nhảy loạn không ngừng.

Bốn mươi tám vạn Tiên Tinh, đổi lấy vài ngàn vò mỹ tửu, còn phụ tặng một tiếng Lôi đại thiếu, giá tiền quả thật không mọn.

Vô sự hiến ân cần, không phải gian tức trộm. Câu tục ngữ này, thật là danh ngôn chí lý!

Sắc mặt Lôi Thiên từ xanh chuyển hồng, đang định nói tiếp mấy câu trường diện, lại đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ba đạo nhân ảnh đột nhiên mà đến, trực tiếp vượt qua hạp cốc chạy hướng tinh không. Đó không ngờ là Cửu Châu môn Ngô Dung tiền bối, cùng hai tên cao nhân Kim Tiên

-Có địch tới phạm!

Một tiếng gào thét chấn khắp ngàn dặm, Lôi Thiên vội theo tiếng nhìn lại. Thiên Lang Diệp Mậu như ngửi được mùi máu tanh, tức thì xung thiên mà lên. Ba huynh đệ Đồng gia cũng không cam lạc hậu, gắt gao theo gót. Nháy mắt, nơi xa đã chớp lên mấy đạo nhân ảnh

Lôi Thiên nhìn rõ động tĩnh, sắc mặt đang chuyển đỏ không khỏi dần dần biến trắng.

-Lôi đại thiếu! Không ngại đi nhìn xem, khai mở nhãn giới!

Xuất Vân Tử cách đó vài trăm trượng đang vẫy tay tỏ ý, trên mặt cười mang theo vẻ quan thiết chỉ chủ nợ mới có! Thời này khắc này, hắn không ngờ còn bận tâm tinh thạch

Lôi Thiên thoáng ngập ngừng, chậm rãi bay lên, còn đang kinh nghi bất định, thầm nghĩ: Một trận đại chiến khó mà tránh được, chỉ là tới quá đột nhiên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play