-Lâm huynh đệ một thể ba tu, ngươi sao biết hắn không lưu lại phân thân trấn thủ Thiên Môn sơn? Tiên Nô và Trần Tử an phận giữ mình như thế, còn cần phải nghĩ nhiều ư! Hắn mặc ta đại phát hoành tài lại ngồi nhìn không quản, ngươi cần gì phải lo thừa...

Bách Lý Xuyên như có điều suy tư, gật gật đầu, thần sắc nhẹ nhàng rất nhiều, nói:

-Thôi! Có lẽ ta quá lo lắng...

Nhưng hắn lời nói chưa dứt, lại nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.

Xuất Vân Tử khá là thống khoái thở hắt ra một hơi tràn ngập mùi rượu, hai mắt nhìn đăm đăm Bách Lý Xuyên, hắc hắc cười nói:

-Ngươi hiện nay tử tôn mãn đường, đáng nên khoái hoạt tiêu dao mới phải, tại sao lại than ngắn thở dài. Ngươi mà vậy, người quan quả cô độc như ta biết phải làm sao...

-Hổ thẹn...

Bách Lý Xuyên khoát khoát tay, áy náy cười nói:

-Trần duyên khó khăn, ràng buộc nhiều mặt, tổn hại đến tâm cảnh a! Ngược lại ngươi thoải mái siêu nhiên, khiến người hâm mộ...

Hắn không nghĩ nói tiếp, lời nói vừa chuyển, hỏi:

-Chúng ta rời Cửu Châu đã có bảy tám trăm năm, ngươi từng nghĩ tới đi về…

-Đi về làm gì?

Xuất Vân Tử ngược lại dứt khoát.

Bách Lý Xuyên sửng sốt, có chút khó hiểu nói:

-Ngươi còn có sư đệ Văn Huyền Tử và đồ tử đồ tôn Thần Châu môn, có thể tiếp tế phần nào cũng là điều đương nhiên...



Hắn hơi hơi hoãn một lát, rồi lại nói tiếp:

-Chính như ta còn có mấy tên đệ tử đích truyền, khó miễn khiến người lo lắng. Đặc biệt là nha đầu Chức Nương kia, không dễ dàng a...

Năm đó lúc rời Cửu Châu, hắn không vướng không víu. Nhưng nay có đạo lữ, có con cháu, tâm tư lo được lo mất cũng nặng đi rất nhiều.

Xuất Vân Tử đung đưa quai hàm, ngón tay gõ đánh bình rượu, phát ra tiếng vang leng keng. Hắn nghiêng nhìn Bách Lý Xuyên, ý vị sâu xa nói:

-Bằng tu vị ngươi, trong tiên vực mênh mang này muốn tìm về quê cũ cũng khó. Dù ngươi thật có bản sự đi về, lại đã làm sao...

Hắn tuy thần thái như cũ, trong ánh mắt lại ẩn ẩn nhiều thêm mấy phần thâm trầm, thong thả nói:

-Giày lớn chừng nào đi vừa chân chừng đó. Đường của mình, người khác đi không được, cũng thay thế không được!

-Ài! Lời ngươi không phải không đạo lý...

Bách Lý Xuyên khẽ “ài” một tiếng, tựa như có điều suy nghĩ, lại vẫn có chút quấn quýt bất định.

Xuất Vân Tử đành chịu nhếch nhếch môi, nói:

-Chúng ta huynh đệ ba người, chỉ Lâm Nhất có tu vị nghịch thiên, phản hồi Cửu Châu chẳng qua là điều hết sức tầm thường...

Bách Lý Xuyên ánh mắt sáng ngời, không khỏi nhớ tới mấy tên đệ tử kia của mình, gật đầu phụ họa nói:

-Nếu Lâm Nhất thật có ngày quay về về, giúp ta luyện chế long khuyên, mang về mấy người là điều dễ như trở bàn tay...

Xuất Vân Tử hừ hừ một tiếng, miễn cưỡng nói tiếp:

-Hắn trọng tình trọng nghĩa, thân hữu cũng rất nhiều. Nhưng mà, ngươi thấy hắn đi về ư...

Thấy đối phương thần sắc nghi hoặc, hắn quay mặt đi, nói tiếp:



-Chuyện gì cũng để tâm, niệm niệm không bỏ, cuối cùng thì sao? Vết xe đổ, còn chưa xa vậy...

Bách Lý Xuyên sắc mặt cứng đờ, im lặng không nói.

Xuất Vân Tử ngược lại tới hứng trí, một tay cầm bình rượu, một tay vỗ vỗ bụng tròn vo, tự khen nói:

-Cứ như ta thế này là tốt, ăn được ngủ được, lấy lên được thả xuống được, cầm giữ đại đạo tự nhiên, mọi thứ tùy duyên, muốn không thành tiên cũng khó...

“Phanh” một tiếng giòn vang, bình rượu ăn không tiêu lực đạo từ đầu ngón tay, đột nhiên nứt thành vụn phấn, rượu còn sót lại bắn đầy lên người Xuất Vân Tử. Hắn khẽ run mình, rượu bay hết sang một bên, lại vẫn nhịn không được oán giận nói:

-Khí lực ta càng lúc càng lớn, đúng là khiến người không biết phải làm sao! Nếu có ngày tu thành 《 Thăng Long quyết 》, há chẳng phải khiến Lâm huynh đệ ám sinh ghen tỵ...

Bách Lý Xuyên thở dài một hơi, chầm chậm hồi thần lại. Hắn không phải không hiểu ý trong lời Xuất Vân Tử, lại vẫn khó mà buông xuống được. Năm đó mình cũng là nhân vật xem đạm phong vân, nay có đạo lữ có con cháu, rốt cục thoải mái không nổi được. Nhưng sự khôi hài dí dỏm của đối phương vẫn khiến buồn bực trong lòng hắn vơi đi phần nào, cười theo nói:

-Thân là thầy, vạn vạn không được giấu riêng! Công pháp viễn cổ kia không như bình thường, đừng quên mấy ái đồ kia của ngươi...

Vì vỗ về nỗi đau mất con của Bách Lý Xuyên, Lâm Nhất gửi năm người cháu cả trai lẫn gái nhét cho Xuất Vân Tử. Năm đó cùng đến từ Cửu Châu có mười người, nay chỉ thừa lại ba vị bạn già cùng chung hoạn nạn, chiếu cố lẫn nhau cũng là điều nên làm.

-Hắc hắc! Truyền thụ 《 Thăng Long quyết 》 cho cháu trai cháu gái ngươi ngược lại cũng không sao. Chẳng qua, đến lúc đó một sự không thành thì đừng trách ta. Không thấy ta bị Lâm huynh đệ lừa thành bộ dạng gì à...

Xuất Vân Tử cười nhẹ một tiếng, khẽ rung tay áo, thư triển thân mình béo mập, đứng dậy, quay đầu nhìn hướng động phủ nhà mình, dương thanh thì thầm:

-Thiên Trì xuất nguyệt minh, Linh Sơn vân thủy nhàn! Ha ha! Thật có ý cảnh...

Hắn ha ha cười vui, lại phong tao vô hạn cảm khái nói:

-Thiên thượng trích tiên lạc phàm gian, nhập đắc hồng trần xuất vân đoan. Đãi kiến thải hà đa yêu nhiêu, trường phong vô ngấn quá ngạn biên...

Đúng lúc này, có người tới gần...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play