... . . .

Lâm Nhất đột nhiên rời khỏi sơn cốc, xuyên qua gió táp đá vụn, về lại trong tinh không, vừa ngừng, trong thần sắc chớp qua một tia sợ hãi.

Thương Quý theo sát mà tới, trong tay vẫn nắm chặt khối ngọc giản kia. Đối với hắn mà nói, công pháp trong ngọc giản chính là sư thừa còn lại, không thể để mất. Hiện nay trừ bi thương ra, trong lòng rốt cục có điều an ủi. Lâm Nhất trong mắt hắn cũng trở nên không còn đáng ghét như trước.

-Thương Quý! Ngươi có thể tìm tới Yêu Vực hay không?

Nghe tiếng, Thương Quý vội thu hồi thần thức từ trong ngọc giản. Tìm tới Yêu Vực... Chẳng lẽ muốn truy tìm tung tích cừu gia Thần Thương cốc?

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, mắt đảo quanh tứ phương, sau đó lại nhìn trên dưới một phen, lúc này mới quay sang Thương Quý còn đang sắc mặt mờ mịt.

Cách đó hơn mười trượng, Thương Quý thu lại ngọc giản, thành thực đáp nói:

-Tại hạ từng khá là hiếu kỳ đối với thần thông thiên phú của Si Loan thú, từ trong đó suy đoán ra một tiểu pháp môn, có thể nhước được bất kỳ nơi nào trong thiên hạ mà mình từng đi qua. Tìm tới Yêu Vực, không khó...

Lâm Nhất khẽ gật đầu, nói:

-Nếu thế, ngươi thay ta tới đó một chuyến, đi tìm hướng đi của Hồ Yêu thôn, Thiên Lang tộc cùng với Yêu Vực...

Thương Quý thoáng kinh ngạc, nói:



-Lâm tôn... Mặc tại hạ cứ thế rời đi...

Tuy thần hồn bị cấm chế, nhưng nếu cứ vậy rời đi tránh xa xa người trước mắt này, có lẽ liền có thể trốn thoát gông cùm sinh tử. Nhân lực có hạn, thần thức cũng có lúc dùng tận, đạo lý roi dài không kịp đến ngay cả đứa trẻ nít đều hiểu...

Lâm Nhất thần sắc không biến, vung tay lên, dứt khoát nói:

-Đi đi!

Thương Quý lưu ý thần tình Lâm Nhất, không thấy có gì dị thường. Hai mắt hắn đảo quanh, âm thầm thở phào một hơi, lại ngập ngừng một lúc, sau đó mới khá là trịnh trọng trả lời:

-Lâm tôn, sau này còn gặp lại!

Hắn chắp tay, không nói nhiều lời, xoay người hóa thành một đạo phi hồng nháy mắt đi xa.

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, lặng lẽ nhìn Thương Quý tan biến vào trong tinh không. Thoáng chốc sau, hắn giơ chân bước tới. Tùy theo ánh sáng bốn phía vặn vẹo, chỗ cũ đột nhiên không thấy bóng người.

Khoảnh khắc sau, Lâm Nhất chậm rãi hiện ra thân hình. Hướng đi trái ngược với Thương Quý, đây đó cách nhau càng lúc càng xa, hẳn không thấp hơn vạn vạn dặm. Lúc này ám không vô bờ, tinh quang phiêu miểu, nhất thời khiến người không biết đã đến đâu.

Lâm Nhất tản ra thần thức, kiệt lực nhìn ra xa.



Chiếu theo tinh đồ, dần dần có thể phân biệt ra phương hướng đại khái. Nhưng nơi này rời xa Tiên vực, trừ tĩnh lặng vô biên ra thì chẳng phát hiện được gì. Có điều, lúc ở Thần Thương cốc hắn bỗng đột nhiên thăng lên một dự cảm chẳng lành, lúc này vẫn chưa nhạt đi, ngược lại càng ngày càng cường liệt, khiến người không dám có chút nào đại ý. Hệt như một đôi mắt thần bí khó lường đang từ trên cao nhìn xuống...

Lâm Nhất nhịn không được men theo ánh sáng ngẩng đầu nhìn lên. Một vầng mặt trời sâu trong hư vô, nhìn như sáng ngời rạng rỡ lại xa không thể chạm, chiếu sáng vạn dặm khiến người không cách nào tránh né. Tắm gội trong đó, chẳng ngờ không chút ấm áp, chỉ có hàn ý vô biên. Trong ánh sáng lóa mắt kia, không có thuận ô bay vút, không thấy đường lên cửu thiên...

Rốt cục là sao thế này? Dù thân hãm trùng vây, sinh tử sớm tối, hắn cũng chưa từng có qua nửa phần khiếp đảm. Nhưng thời này khắc này, cảm giác hoảng sợ và bất an đột nhiên ập đến, khiến người rất không thoải mái.

Không! Đây tuyệt không đơn giản là sợ hãi, mà là cảm giác quẫn bách khó mà giãy dụa, vô lực đối mặt.

Lâm Nhất nhướng mày, ngấm ngầm cẩn thận. Thẳng đến lúc này, một hồi tiếng gào thét như gió rít đột nhiên cắt vỡ tinh không tịch liêu, từ trên cao trút xuống, bao phủ trên đỉnh đầu hắn.

Người ở ngoài sáng, một mình đối mặt với hắc ám, khó miễn sinh tâm sợ hãi. Nhưng một khi dị biến nổi lên, ngược lại không còn cố kỵ như trước.

Tâm đầu Lâm Nhất trầm xuống, nhãn đồng hơi co rút lại. Từng điểm sáng lấp lánh, thành trăm hơn ngàn tia sáng sắc bén phá không mà ra, gấp tập lao tới. Chúng hình như Lưu Tinh, trạng như Phi Hồng, nhanh như mưa rào, sát cơ tràn ngập, thế không thể ngăn!

Cao thủ! Tất là cao thủ Tiên Quân trở lên! Dù là Ngô Dung tu vị Động Thiên sơ kỳ cũng không có uy thế cường đại đến vậy. Mà nếu đối phương đúng là người thần bí kia, hắn diệt đi Thần Thương cốc hẳn không phải chỉ là muốn đối phó Thương Quý, mà là có duyên do khác. Suy đoán trước đây chưa hẳn đã đúng...

Lâm Nhất không kịp nghĩ nhiều, xoay người lăng không đạp bước mà đi. Hắn trước giờ không sợ chiến, nay lại không chút tâm tư động thủ. Sát na theo đó, thân ảnh hắn đột nhiên tan biến vào trong tinh quang ảm đạm phương xa.

Đồng thời, trong tinh không có người “Ồ” một tiếng.

Lâm Nhất liều mạng phi độn. Lúc hắn một bước bước qua vạn vạn dặm, thân hình hơi ngừng, còn chưa kịp thở dốc một hơi, sắc mặt bỗng hơi biến. Sát cơ lăng lệ như ảnh tùy hình, chưa hề rời xa. Tiếng gió gào thét kia nháy mắt đã đến cách sau lưng ngàn trượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play