Hắn còn chưa dứt lời, chợt cảm thấy đau nhói, sâu trong thần hồn “phanh phanh” nổ vang, đột nhiên đầu ngất mắt hoa khó mà khống chế. Hắn đang định giãy dụa, pháp lực lại không còn, suy nhược yếu ớt như đứa trẻ, lập tức “Phốc” một tiếng quỳ ngã xuống đất, hai mắt lồi lên, mồ hôi lạnh túa dầm dề, nhịn không được hãi nhiên xin tha:

-Hạ thủ lưu tình...

Lâm Nhất vẫn cứ chắp hai tay sau lưng, bộ dạng có điều suy tư, như thể hết thảy trước mặt chưa từng xảy ra. Hắn dạo một bước, sau đó mới nghiêng đầu cúi nhìn Thương Quý đang run rẩy dưới đất, lạnh giọng nói:

-Giết ngươi, chẳng qua chỉ cần một ý niệm mà thôi. Nhưng ngươi lại năm lần bảy lượt tự cho là đúng, trêu đùa tâm cơ. Không ngờ rằng, khinh người hại mình...

-Không dám lừa dối, không dám...

Thương Quý thần sắc hoảng sợ, trước mắt tối sầm. Hắn tự nhận chưa từng có gì sơ hở, sao đối phương lại nổi giận? Nhưng sinh tử sớm tối, há dung nghĩ nhiều. Hắn cố gắng chịu đựng thống khổ dày vò, rên rỉ nói:

-Lâm tôn, tha mạng...

Khóe miệng Lâm Nhất treo lên nụ cười lạnh, nói:

-Không tìm chết thì sẽ không chết, ngươi lại luôn tâm tồn may mắn...

Hắn lắc lắc đầu không cho là đúng nói:

-Nếu đã thế, không ngại thành toàn, để ngươi chết được rõ ràng...

Hắn lời nói vừa chuyển, nói tiếp:

-Ngươi và Si Loan thú chắc chắn bí pháp liên lạc, nhưng trước khi đến đây lại không thấy động tĩnh, hẳn là đã có điều phát giác...



-Phốc ——

Lại một tiếng trầm vang, Thương Quý đã chống đỡ không được ghé ngã xuống đất, hai tay cắm sâu vào trong nham thạch cứng rắn như sắt, lại vẫn cứ khó nhịn đau khổ rên rỉ không ngừng. Thân mình cường tráng của hắn khom còng lại, kiệt lực giãy dụa, bộ dạng đáng thương nhếch nhác vô cùng.

-Ngoài ra...

Lâm Nhất liếc nhìn Thương Quý dưới đất một cái, sắc mặt không đáng nói tiếp:

-Ta từng nhớ được, ngươi có sư phụ. Nhưng nơi này rõ ràng chỉ là sào huyệt Si Loan thú, sư phụ ngươi ở đâu, động phủ ngươi ở chỗ nào...

Thân mình đang run rẩy của Thương Quý đột nhiên chợt ngừng, cường hành ngẩng đầu lên. Mồ hôi lạnh xen lẫn bụi đất khiến khuôn mặt hắn càng hiện vẻ dữ tợn xấu xí. Đối phương lại cứ vậy gác tay mà đứng, thần sắc hờ hững. Lời từng nói qua mấy trăm năm trước, sợ là chính mình đều quên, không ngờ đối phương vẫn nhớ như in. Hơn nữa nhất cử nhất động từ lúc mình đến đây đều không trốn qua được đôi mắt thâm thúy kia...

Bỗng chốc, tâm đầu nóng động của Thương Quý chợt trầm tĩnh lại. Phảng phất là tuyệt vọng lúc tử vong hàng lâm, lại như khuất phục trước thiên uy vô thượng, khiến người không dám kháng cự, không dám sinh ra nửa phần khinh thị. Đúng lúc này, tiếng nói chuyện thờ ơ kia lần nữa truyền đến:

-Hơn một trăm Si Loan thú Luyện Hư Hợp Thể, lại không một ai sống sót, đúng là uy thế tuyệt diệt. Không ngờ Thương Quý ngươi còn có cừu gia cường đại như thế, chỉ sợ lệnh sư cũng khó trốn kiếp này a...

Có thể một lưới bắt hết cả đám Si Loan thú, thường nhân sao làm nổi. Nếu đối phương là cừu gia đồng thời lại có chuẩn bị mà đến, há sẽ chịu bỏ qua sư phụ? Thần hồn gần như sụp đổ của Thương Quý còn chưa kịp hoãn thần lại, tức thì lần nữa nhịn không được hoảng loạn, cũng không cố được quá nhiều, liên thanh kêu nói:

-Tại hạ thề chết theo đuổi Lâm tôn, không còn dám oán ngôn, thương thiên chứng giám, vĩnh không đổi ý... Mong ngài cứu sư phụ ta...

Hắn sớm đã lĩnh giáo qua sự lãnh khốc vô tình của đối phương, chỉ sợ thề thốt cũng vô dụng, vội vàng ném đi tia may mắn và tự phụ sau cùng, liên tục đập đầu xuống đất. “Phanh, phanh” trầm vang, đất đá tung tóe. Chỉ nháy mắt, quanh thân bỗng hơi nhẹ, hắn không rảnh nghĩ nhiều đột nhiên nhảy lên, gấp gáp nói:

-Lâm tôn! Thần Thương cốc còn có một nơi khác, nghe ta nói rõ...

Lâm Nhất không chút ngoài ý, lại có phần thất lạc, song vẫn bất động thanh sắc. Hắn hướng Thương Quý đã phương tấc đại loạn lắc lắc đầu, nói:

-Mặc dù lệnh sư gặp nạn, nhưng chuyện đã qua nhiều năm, hết thảy sợ là đã muộn



-A...

Thương Quý lại “A” một tiếng. Chuyện liên quan tới an nguy của sư phụ, hắn khó miễn thất thái. Lúc này như bị đương đầu tưới cho một thùng nước đá, cả người lập tức tỉnh hẳn ra. Hắn sắc mặt xám tro, tâm đầu phát lạnh, hồn bất thủ xá nói:

-Như thế nào cho phải, như thế nào cho phải, sư phụ gặp nạn, đệ tử lại vô năng vô lực...

Khi hắn còn đang mờ mịt không biết làm sao, bên tai có người phân phó nói:

-Việc đã đến nước này, không ngại vào lại long khuyên đi một chuyến...

Lần này Thương Quý cực thuận theo, chuyển mắt đã mất đi thân ảnh. Lâm Nhất vung tay áo lên, đạp không mà lên...

...

Đây lại là một đoàn Tinh Vân loăng loạn, phương viên lớn đến ngàn vạn dặm, chớp động lên ánh sáng trắng ảm đạm mà kỳ dị, chậm rãi xoáy vòng trong đêm tối mênh mang, nhìn qua càng là thần bí khó lường!

Lâm Nhất dựa theo Thương Quý chỉ điểm, di chuyển qua Tinh Vân, đi tới trên một tàn tinh lớn chừng trăm vạn dặm. Nơi này cũng là một khối thổ địa khô cằn, cảnh sắc hoang vu, không một bóng người.

Trong một nơi sơn cốc trống trải, trước một sơn động, Lâm Nhất từ trời giáng xuống. Lúc hắn hai chân đứng vững, tay áo tùy ý phất động. Thương Quý từ trong long khuyên đột nhiên hiện ra, cũng không quay đầu mà đến thẳng cửa động cao mấy trượng kia.

Lâm Nhất nhìn quanh trái phải, ngấm ngầm gật gật đầu. Sơn cốc này cực hoang vắng, lại rất u tĩnh. Sơn động trước mắt có vẻ rất xa xưa, hẳn chính là động phủ của sư đồ Thương Quý.

Thoáng dừng khoảnh khắc, Lâm Nhất nhấc chân bước tới. Sơn động do tự nhiên hình thành, lại có mấy nơi hiện rõ vết tích chạm khắc. Bên trong rất rộng thoáng, một cửa động ngăm đen đi thông xuống sâu dưới lòng đất.

Lâm Nhất dạo bước trong sơn động, ánh mắt và thần thức không bỏ qua bất cứ nơi khả nghi nào. Giây lát sau, lại toàn không phát hiện được gì, ngay cả bóng dáng Thương Quý cũng tìm không thấy. Hắn nhìn hướng cửa động ngăm đen kia, chầm chậm đi tới...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play