-Lâm tôn, tự thân tinh huyết trân quý dị thường, trong khi long hài quá lớn...
Long Tôn Lâm Nhất đầu cũng không ngẩng, ngạo nghễ nói:
-Vậy lại thế nào? Chẳng lẽ thứ chảy xuôi trong cơ thể Lâm mỗ không phải long huyết...
Hắn đạp không mà đi, ngón tay điểm nhanh, từng giọt tinh huyết vàng óng không ngừng rơi xuống trên long hài. Chẳng qua khoảnh khắc, tùy theo sinh cơ bản nguyên tiêu hao, uy thế quanh thân hắn chậm rãi tán đi, chỉ riêng khí độ bễ nghễ tứ phương vẫn hồn nhiên như cũ.
Đồng thời với đó, bản tôn Lâm Nhất cũng di động, pháp quyết hóa rồng rời tay mà đi, không quên dương thanh phân bua nói:
-Long Tôn Lâm mỗ cùng một mạch với Thần Long viễn cổ. Lần này nếu được như sở nguyện, dù chảy tận giọt máu sau cùng lại có ngại gì! Chư vị hơi an chớ nóng...
Hắn hướng đám người Viêm Liệt khẽ cười, khí độ an hòa hờ hững trái ngược hẳn với sự cuồng ngạo bá đạo của Long Tôn, lại khiến người khó mà suy đoán cũng như không dám có điều chất nghi.
Chỉ chừng một chung trà, Long Tôn Lâm Nhất đã chuyển một vòng quanh Long Đàm, lại lần nữa trở về chỗ cũ. Thân ảnh nó càng thêm phần ảm đạm, đã gần như tiêu tán, trên nét mặt lộ ra vẻ mệt mỏi khó mà ức chế. Tùy theo hai trăm lẻ sáu giọt tinh huyết vẩy xuống, sinh cơ bản nguyên hắn tu luyện ngàn năm mới được nay đã hao đi tám thành. Song vẫn còn một vạn khối long cốt chưa được nhuốm máu, cứ tiếp tục thế này, tình hình không cần nghĩ cũng biết...
Đối với tình hình Long Tôn, bản tôn Lâm Nhất lại nhìn như chưa thấy, vẫn không ngừng tế ra từng chuỗi pháp quyết. Trên long hài trăm trượng dần dần được bao phủ bởi một tầng ánh sáng kỳ dị.
Chúng nhân chín tộc nín thở ngưng thần, thẫn thờ quan vọng.
Khắc này, bốn phía không chút động tĩnh. Vì khiến tàn hồn tiên tổ tái sinh, Long Tôn kia đang liều mạng, đến nỗi phải thế ư? Mà bản tôn thần hồn đồng nguyên với nó phảng phất vẫn thờ ơ, vân đạm phong khinh, bộ dạng tưởng như muốn vung ra hết thảy...
Chư vị trưởng lão tại trường đối mặt nhìn nhau, nội tâm ai nấy không khỏi dâng lên cảm giác trầm trọng.
Viêm Liệt âm thầm thở dài, đi lên trước một bước nhấc tay nói:
-Lâm tôn! Nếu có thiếu sót liền được không bù mất!
Mấy vị khác cũng cùng theo phụ họa ——
-Lâm tôn, ngài thân hệ Long Khư chín tộc, còn mong thận trọng...
-Đúng vậy a, Đúng vậy a! Nhưng có ngoài ý, hối hận thì đã muộn...
-...
Long Tôn Lâm Nhất rời đất mười trượng đạp không mà đứng, thân ảnh hư thực bất định. Đối với động tĩnh bốn phía hắn vẫn hồn nhiên bất giác, còn cứ nhìn chằm chằm long hài dưới chân, trong thần sắc trang nghiêm ẩn ẩn lộ ra mấy phần điên cuồng.
Trong một năm rưỡi vừa qua, Lâm Nhất có thể nói đã tiềm tâm nghiền ngẫm, tử tế châm chước rất lâu, chỉ để đảm bảo bí pháp hóa rồng vạn vô nhất thất. Long cốt trong Càn Khôn giới có một vạn hai trăm bốn mươi hai khối. Nếu tất cả đều được long huyết gia trì, quả thực không khác người si nói mộng. Vậy nên tất cần khác biệt đối đãi.
Ba mươi sáu khối long cốt lớn nhất còn được xưng là thần cốt. Nó là cột trụ long hài, càng là nơi chương hiển long uy, cần do long huyết viễn cổ lưu lại gia trì. Có hai trăm lẻ sáu khối long cốt phảng phất như xương người, là hậu thiên hình thành, còn xưng là nhân cốt, do tinh huyết Long Tôn Lâm Nhất cấp cho gia trì. Riêng một vạn khối tiên thiên long cốt còn lại thì có một phen xử trí khác...
Bản tôn Lâm Nhất đi tới trước mặt long thủ, hai chân đứng vững. Hắn đưa tay sờ sờ mi tâm, ba đạo ấn ký đã lâu không còn nổi bật nay chợt khe khẽ chớp động. Không chút ngập ngừng, hắn chuyển sang đưa ngón tay điểm tới trước. Một giọt tinh huyết ẩn chứa sinh cơ bản nguyên của bản tôn đột nhiên chìm vào trong long thủ.
Cũng nháy mắt đó, Long Tôn giữa không trung đột nhiên vung quyền đánh xuống ngực. “Phanh”, một tiếng trầm vang, hắn đột nhiên rên thảm, thất khiếu chảy máu, lại thuận thế há mồm phún đi, không nhìn hết thảy thúc giục chút pháp lực sau cùng. Bản tôn và nó hô ứng lẫn nhau, đồng thời tế ra từng đạo pháp quyết. Một mảnh huyết vụ vàng óng đột nhiên nổ tung, lập tức tràn khắp phương viên trăm trượng, tiếp sau liền bị long hài phía dưới hấp nạp gần hết...
Thẳng đến lúc này, Long Tôn Lâm Nhất đột nhiên “Ha ha” cuồng tiếu một tiếng, trên nét mặt kiêu ngạo lộ ra vẻ hài lòng. Thân ảnh ảm đạm càng thêm phần suy nhược, gần như vỡ không thành hình, tức thì đung đưa té xuống.
Bản tôn Lâm Nhất vung tay áo cuốn tới, Long Tôn “Phốc thông” một tiếng rơi xuống cách Long Đàm trăm trượng. Hắn không rảnh cố được quá nhiều, thừa thế lấy ra một chiếc vòng ngọc xanh biếc, tay vung lên. Một tuyến hồn ảnh vàng rực đột nhiên toát ra, nháy mắt chìm vào trong xương sọ long hài. Không chút chậm trễ, hai tay hắn đột nhiên mở rộng giơ cao, miệng quát:
-Lên ——
Trong ánh nhìn đăm đăm của đám đông, “Oanh ——“ lại một tiếng chấn vang nhỏ nhẹ. Long hài rời đất mà lên, ánh sáng quanh quẩn khắp thân mình trăm trượng. Chợt nhìn tựa như Chân Long hàng lâm!
Bản tôn Lâm Nhất đẩy hai tay về phía trước, long hài thuận thế rơi vào Long Đàm. Trong nháy mắt, long ảnh to lớn tan biến, chỉ còn lại một trận mây mù mờ mịt đang lật chồm không ngừng. Hắn không chút dây dưa, trở tay hướng một bên chộp tới.
Long Tôn ngã xuống đất, tình hình cực bất kham, song nháy mắt lúc bị nắm lên lại vẫn không quên cắn răng cố gắng quay đầu liếc nhìn. Chỉ thấy khóe miệng hắn hơi vểnh, mang theo ý cười, mi vũ ngạo nghễ như cũ. Hắn chậm rãi bước tới, rơi vào Long Đàm...
Bản tôn Lâm Nhất thần sắc như thường, trầm tĩnh như cũ. Hắn ngắt động pháp quyết, phong cấm Long Đàm và Long Đỉnh, sau đó xoay người lăng không bay lên, sảng giọng nói:
-Nơi này là cấm địa chín tộc, cần nghiêm thêm thủ hộ, đề phòng bất trắc! Xích Hạ trưởng lão, Viêm Liệt trưởng lão, các vị tộc lão, huynh đệ, hôm nay tạm biệt, ngày sau gặp lại...
Hắn lao thẳng lên cao, thân ảnh đi xa, theo gió ném lại một câu:
-Thương Quý, phong cảnh Thần Thương cốc thế nào...
Thương Quý còn đang tâm tư bất định, có chút không biết xoay sở. Người đó có thể chia ra làm hai, mình lại nên đi nơi nào? Nghe vậy, hắn đột nhiên cả kinh, vội vàng vọt lên đuổi gấp mà đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT