Trên đỉnh núi cao vạn trượng, gió rít gào bọc lấy sương mù nồng nặc đang xoay tròn không ngừng. Trong đó ẩn ẩn thấy được một tòa thạch tháp trăm trượng xông thẳng vòm trời, khí thế hùng vĩ. Phía ngoài mây mù đang gào thét, một vị lão giả Nguyên Anh cùng hơn mười tên tiểu bối Kim Đan đang dừng chân quan vọng, thần sắc ai nấy đều ngưng trọng
- Hơn ngàn năm trước, Huyền Thiên tháp này còn có thể mở ra, thông thẳng đến Huyền Thiên tiên cảnh. Trong đó tiên đan linh dược không biết bao nhiêu mà kể, cơ duyên cũng nhiều vô số...
Lão giả Nguyên Anh cảm khái một tiếng, nói tiếp:
- Nghe đồn, Huyền Thiên đại điện trong tiên cảnh bị hủy nên dẫn động thiên cơ, khiến cho gió táp ngoài tháp rít gào không ngừng. Từ đó về sau, tu sĩ Đại Hạ ta đành vô duyên cùng tiên cảnh...
Lão giả tiếc nuối, đám tiểu bối cũng than vãn tiếc rẻ không dứt. Còn cái người năm đó khiến cho tiên cảnh quan bế thì giờ đang ở một bên lặng lẽ đứng nhìn thật lâu, thật lâu.
Thời quá cảnh dời, vật còn người mất. Trần thế phân nhiễu, ân oán tình thù, đều theo gió đi xa. Quay đầu nhìn lên, trong mờ mịt chẳng có cái gì cả. Xoay người mới hoảng hốt phát giác, hết thảy đã trôi đi kia một mực trú ở tâm điền, theo tại bên người...
Thần thức chầm chậm lướt qua núi non sông nước Đại Hạ, Lâm Nhất khẽ thở dài một hơi. Tiên môn đương sơ còn đó, lại không thấy bóng người quen thuộc nào. Trước lúc rời khỏi phiến thổ địa này, nhân tiên lại đi Huyền Thiên tiên cảnh một chuyến. Vô luận ngàn năm là mộng hay không, đường dưới chân còn lâu mới tới điểm kết thúc...
Lâm Nhất tung người bay tới. Thạch tháp trăm trượng cao ngất trang nghiêm, hết thảy vẫn quen thuộc như ngày hôm qua. Đồng thời, có tiếng nói chuyện truyền đến:
- Huyền Thiên tháp còn, tiên duyên bất diệt, chúng ta rồi sẽ có ngày lên trời...
Trong gió táp không ngừng tứ ngược, Lâm Nhất đột nhiên lắc lắc đầu. Một đạo nhân ảnh áo trắng như mới hôm qua không sao xua tán đi được. Hắn cường hành thu liễm tâm thần, xoay người hơi liếc. Đám tu sĩ kia còn không chịu rời đi, thần sắc ai nấy chất đầy vẻ mong đợi.
Lâm Nhất thoáng ngập ngừng, lập tức huy động hai tay, liền một chuỗi cấm pháp bay nhanh mà ra. Phút chốc, gió táp quấn quanh bốn phía giảm chậm, sương mù biến nhạt. Trong một trận tiếng hoan hô kinh hỉ, hắn bước chân đi vào Huyền Thiên tháp.
Một phần chấp niệm, một tia mong đợi, nâng dậy vô số mộng lên trời, làm bạn với con đường tĩnh mịch! Mà thân là bạn đường, Lâm mỗ lại không thể bố thí cho cái gì. Chính như Tiểu Thiên Ao, chính như Huyền Nguyên Quan, không phải cứ muốn thay đổi là thay đổi được....
Trong Huyền Thiên tháp, tầng tầng bậc đá hiện ra. Lâm Nhất thong thả đi lên, chớp mắt đã đến đỉnh tháp cao. Sát na tiếp đó, từng mảnh tự phù không ngừng chớp động dưới chân....
Lâm Nhất lắc lắc đầu, đưa tay hư điểm.
Trong tự phù trôi nổi bất định kia lập tức vang lên hai câu nói: Minh nguyệt thường tại, bụi trần không nhiễm; tâm niệm trong vắt, thiên địa sáng trong...
Lâm Nhất lăng không bay đi, tiên cảnh bao la nhất nhất hiện ra trong mắt. Thoáng chốc, hắn đi đến một sơn cốc tĩnh mịch.
Bãi đất trống giữa lưng núi, động phủ, vách núi khắc đá, tất cả vẫn như cũ.
Trong động phủ, Lâm Nhất nhìn lên chữ viết trên vách đá lặng lẽ xuất thần. Trong núi không nhật nguyệt, một mộng đã ngàn năm...
Lâm Nhất đi tới trước vách đá, sau nhiều năm, hắn lần nữa đưa mắt xem xét.
Một đám người trần truồng lõa thể đang săn thú trong hoang dã... Hai nhóm người chém giết cùng một chỗ, đây đó điều khiển phi long, dị thú đấu đến trời đất mịt mù... Một phương lạc bại, bay qua nhật nguyệt tinh thần trùng kiến gia viên... Lại có một đám người, hình dáng cũng tương tự, mặc y quan, tuân lễ chế, sống trong an bình... Có người trần truồng lõa thể đuổi đến, song phương đại chiến...
Năm khối vách đá vẽ thành chuyện xưa, lẫn nhau nối liền một thể. Lúc mới nhìn còn lờ mờ không biết, nay đã phần nào hiểu ra.
Đám người trần truồng lõa thể kia chính là tình cảnh thời Hồng Hoang viễn cổ; trường cảnh chém giết không nghi ngờ là trận đại chiến xảy ra giữa Tam Hoàng viễn cổ; Tiên Đế Long Phạm dẫn người đi xa tha hương, khai sáng Tiên vực; Hồng Hoang không cam bỏ qua, sai người đuổi đến, song phương đại chiến. Năm đó một vị tiên nhân tĩnh tu ở đây, khắc lên vách đá để tưởng nhớ nên mới lưu lại năm khối đá này. Theo sau, Tiên vực tan vỡ, câu chuyện đến đó là kết thúc.
Chẳng qua, trên vách đá sau cùng lại trống rỗng chưa được khắc gì, khiến người nhìn mà suy nghĩ không thôi, không biết là cố ý hay vô ý lưu lại...
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua năm tấm bích hoạ, nghi hoặc năm đó lại quay trở về. Hắn đánh giá một lúc, chợt hơi ngớ, trên tay ngắt ra một pháp quyết, đột nhiên đánh tới trước.”Rắc rắc” một tiếng xé nứt nhỏ nhẹ vang lên, trên vách đá trống trơn nơi không xa chớp qua một tầng quang mang, lập tức hiện ra họa diện kỳ lạ. Đó là một vầng mặt trời, hỏa hồng chính thịnh. Nó như một con quái điểu, lộ ra vẻ quái dị nói không nên lời...
Khắc này, câu nói khi xưa của Lão Long lại vang lên trong thức hải: Thuận ô sinh, cửu thiên thông...
Lâm Nhất ngẫm nghĩ nửa buổi, lăng không mà lên, không quên cúi đầu cúi nhìn. Bốn phía bao la đều là do nhân công tạo thành, lại tự thành thiên địa. Dễ nhận thấy một điều, Huyền Thiên tháp và Thiên Ma kết giới có ba phần phảng phất, lại nhiều bảy phần huyền diệu vạn ngàn.
Sát na khi sắp xuyên qua tường lũy Tiên cảnh để rời đi, Lâm Nhất bỗng nghĩ tới điều gì. Hắn không chút ngập ngừng, quay đầu men theo ký ức bay đi. Sâu trong vòm trời mịt mù kia có cấm chế ngăn trở. Nhưng hắn lại coi như vô vật, chớp mắt đã đến trước mặt một quần bóng đen. Không dưới mấy trăm con quái vật tựa xà không phải rắn, tựa giao không phải giao đang cuộn tròn ngủ mê cùng một chỗ.
Đó là Hủy thú hung mãnh, năm đó khiến mình mới chỉ có tu vị Luyện Khí ăn đủ đau khổ. Lâm Nhất không thèm để ý, thần sắc lại thoáng hiện vẻ hiếu kỳ. Phía dưới quần thú ẩn ẩn lộ ra một tia sáng màu ám vàng kỳ dị.
Lâm Nhất nhấc tay, tia sáng ám vàng từ trong quần thú chậm rãi bay ra, là một viên châu lớn chừng nắm tay, quang hoa chói mắt, nhìn khá là bất phàm. Thấy thế, hắn khẽ gật gật đầu.
Kim Long tẩu tức cực, Huyền Minh giới trung thiên. Đây là một câu nói liên quan đến Huyền Thiên tiên cảnh, đến nay vẫn nhớ được rõ ràng. Quả nhiên, nơi này đúng thật có giấu càn khôn.
Trong giây lát, hạt châu đến trước người. Lâm Nhất ngưng thần, chỉ thấy nó sáng bừng rựng rỡ, phù văn chớp động, phù hiện ra hai chữ “Huyền Thiên”. Hắn vươn tay nâng nó lên, tâm thần không khỏi khẽ động, lập tức khép mắt lại.
Chỉ sát na, trong thần thức trình hiện vô số đình đài lâu các cao thấp chằng chịt, có mây mù quấn quanh, cảnh tượng như chốn tiên gia. Ẩn ước có tiếng chuông khánh thoát ra từ trong lầu các tiên gia, từ từ vang động khắp chín tầng trời, tấu vang hùng hồn, trang nghiêm mà không mất huyền diệu. Lập tức lại có rồng bay trên trời, hạc trắng chao liệng. Trong tiên vụ mịt mờ, có tùng bách xanh biếc và ốc xá điền viên, có hài đồng chăn trâu và thôn phụ tựa cửa canh gác, còn có tiếng ca dao an nhàn và tùy ý truyền đến:
- Ai vị không tiên, rơm rác thăng thiên; ai vị thành tiên, Chân Long khả hoạn. Mục nhân là mộng, năm bội thu là thực...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT