Đây còn là Huyền Nguyên Quan ư? Nhớ lần trước lúc rời đi, nơi này đệ tử đông đúc, trước cửa náo nhiệt như chợ, còn có đại điển tế tổ giữa đêm tuyết kia nữa...
Chẳng qua, cảnh hoang vu này ngược lại cực phảng phất tình cảnh khi bé, chỉ là thiếu hai bóng người một già một trẻ thôi.
Lâm Nhất hạ xuống đỉnh núi, chậm rãi bay vào trong một gian đại điện còn sót lại. Nơi đã từng hương hỏa thịnh vượng, nay chỉ còn lại nửa đoạn tượng thần bằng đất sét, bụi phủ một tầng dày, góc nhà còn có một ổ chim...
- A a! So lên lúc mình và sư phụ ở đây thì càng là bất kham!
Lâm Nhất khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười không giấu được vẻ tịch liêu. Lúc đi ra đại điện, hắn nhịn không được quay đầu nhìn một cái. Trên cạnh cửa, ba chữ vàng loang lổ “Huyền Nguyên Quan” còn đó, bụi phủ sương nồng.
Hậu sơn Tiên Nhân đỉnh, Lâm Nhất lặng lẽ nhìn huyệt động trống trơn trên vách đá, quay đầu vượt qua một đống phế khu, chầm chậm đến trước một nơi khe núi. Nước hồ trong veo, tựa như lúc trước. Chỉ là cỏ hoang mọc đầy, mấp ma mấp mô, mộ phần đám người sư phụ đều đã biến mất. Trừ mấy thứ trên, toàn bộ Tiên Nhân đỉnh đều khó tìm được bóng người.
- Ha ha! Một giấc mộng mà thôi, đừng cho là thật...
Lâm Nhất thất thần khoảnh khắc, phát ra tiếng cười khẽ đắng chát, xoay người bay đi. Nếu đã là một giấc mơ không nguyện đối mặt, vậy tốt nhất là nên rời đi. Nhưng chỉ sát na, hắn lại ngạc nhiên nhìn lại.
Trước sơn môn Tiên Nhân đỉnh, một già hai trẻ cùng sóng vai đi tới. Lão giả râu tóc xám trắng, nét mặt khô gầy, thân khoác một chiếc đạo bào cũ nát, bộ dạng rõ ràng là đạo nhân. Hai đứa nhỏ một nam một nữ, niên kỷ chừng bảy tám tuổi đến hơn mười tuổi, cả hai đều quần áo tả tơi, mặt vàng gầy ốm, miệng kêu la không ngừng --
- Liễu Nhi, ta là sư huynh ngươi, phải luyện võ, không thể đói hỏng được...
- Ta phi! Hôm qua sư phụ mới nhặt về hai ta, còn chưa từng chân chính bái sư, nói gì tới truyền nghề...
- Tiểu nha đầu ngươi biết cái gì! Diệp Cửu ta đã kêu sư phụ nguyên một ngày, há có thể chịu thiệt? Bái sư hay không chỉ là chuyện nhỏ...
- Ngươi... nói bậy, sư phụ đánh hắn...
- Đủ rồi! Hai ngươi mới là tổ tông của ta...
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi tới trước sơn môn. Tùy theo lão giả quát một tiếng, hai đứa trẻ sợ đến độ vội lùi ra sau, quay đầu làm bộ muốn chạy. Hắn vội thu lại vẻ bực dọc, đè ra mặt cười chất đầy nếp nhăn, giơ tay ngắt lấy túi vải, dụ hoặc nói:
- Hai đứa nhóc này đừng vội ồn ào, về nhà liền nhóm lửa nấu cơm, ha ha...
Nam hài tử tự xưng sư huynh tên gọi Diệp Cửu. Nó gầy yếu vô cùng, trên khuôn mặt bẩn thỉu mang theo thần sắc gian hoạt bại hoại, song trong mày rậm mắt to lại lộ ra vẻ cơ trí quật cường. Hắn nhìn chằm chằm túi gạo trong tay lão giả, chỉ cảm thấy bụng kêu xì xào, nhịn không được nuốt xuống nước miếng, vội gom tới gần gật đầu đồng ý.
Nữ hài tử kêu Băng Nhi, màu da trắng nõn, mày liễu mi dài, bộ dạng rất là tuấn tú. Thấy Diệp Cửu quay đầu, nàng cũng khôn khéo đi theo. Bộ dạng ngoan ngoãn lại không thiếu mất vẻ khôn khéo, rõ ràng cũng là một nha đầu đanh đá trải qua khổ nạn.
Lão giả lắc lắc đầu đành chịu, đi thẳng vào sơn môn, miệng lẩm bẩm nói:
- Thật không dễ dàng nhặt về hai đứa ăn mày xin cơm, tính là tâm ý sau cùng của Bạch Đạo Tử ta. Sư môn sau này thế nào, tiên tổ phù hộ...
Ba người men theo bậc đá, một đường đến hậu sơn, ngừng lại trước một gian nhà cỏ thấp bé. Không đợi lão giả vào nhà nhóm lửa nấu cơm, hai đứa trẻ cùng theo phía sau có vẻ mệt nhọc quá độ, ngã người xuống đất ngủ thiếp đi. Hắn hơi ngớ, thán nói:
- Ai! Sau này cùng theo lão đạo ta, hai ngươi còn có khổ ăn...
Lời còn chưa dứt, chợt có người nói:
- Bạch Đạo Tử! Kể lại tường tận những điều ngươi biết về Huyền Nguyên Quan và Lâm Viên cho ta...
- Là ai?
Bạch Đạo Tử kinh hãi nhìn quanh, trong gió thu tiêu sắt, nơi nào có nửa bóng người. Hắn thất thanh cười nói:
- Ha ha! Chẳng lẽ đạo quan rách nát, bức khiến tổ tông hiển linh...
Hắn đẩy cửa ra, chuyển hai đứa trẻ vào nhà, đặt lên trên đệm cỏ, hơi hoãn một lúc, lại quay về phía thạch án vái vái, lúc này mới bó gối mà ngồi, lẩm nhẩm nói:
- Nhàn rỗi vô sự, để ta tố khổ cho liệt tổ liệt tông nghe...
Theo như hắn biết, Lâm Viên Lâm gia từng ra một vị tu sĩ, tên Lâm Thiên Giao. Sau khi hắn có được bản sự phi thiên nhập địa, trở thành gia chủ Lâm gia, bèn tự tác chủ trương mở ra Lâm Viên cấm chế. Hành động này khiến danh tiếng Lâm gia và Lâm Thiên Giao truyền khắp thiên hạ. Nhất thời, các đạo hữu dồn dập tới cửa bái phỏng, cuối cùng kinh động triều đình Đại Thượng.
Không mấy năm sau, Huyền Nguyên Quan cũng ra một vị kỳ nhân, tên là Lô Ngư Nhi. Hắn rất khinh rẻ hành vi so đo danh lợi, kết giao quyền quý của Lâm Thiên Giao, lại niệm tới hai nhà rất có sâu xa, tạm thời nhân nhượng rồi dần dần xa lánh.
Lại qua hai trăm năm, Lâm Thiên Giao và Lô Ngư Nhi đã thành hai đại tiên nhân nổi tiếng nhất thiên hạ. Song phương cơ hồ đoạn tuyệt lui tới, không ai phục ai, trở thành oan gia đối thủ.
Đúng dịp Đại Thương gặp nạn đói, loạn binh khắp nơi, triều đình bèn lôi kéo hai đại tiên nhân vì nước hiệu lực.
Lâm Thiên Giao vui vẻ tòng mệnh, Lô Ngư Nhi lại cự tuyệt không đi. Triều đình sợ một phương làm việc cho loạn binh, liền ngầm sai khiến phương còn lại tiễu trừ.
Đương thời, vô luận là người trong giang hồ hay là tu sĩ đều sớm đã có tâm ngấp nghé truyền thừa Huyền Nguyên Quan, nhưng mà sợ hãi Lô Ngư Nhi nên không dám làm gì quá phận. Dịp tốt trời ban, trên dưới triều dã không ai không mong đợi Lâm Viên và Huyền Nguyên Quan quyết một trận cao thấp, để tiện từ giữa hoạch lợi.
Thế là, một trận đại chiến không thể tránh khỏi xảy ra. Lâm Viên và Huyền Thiên Quan một mạch cùng chi, cuối cùng trở thành thù địch sinh tử. Lúc Lâm Thiên Giao và Lô Ngư Nhi lưỡng bại câu thương, loạn binh mang theo tu sĩ ngoại cảnh đột tập mà tới. Đến lúc này hai người hiểu ra thì đã muộn, song song lạc bại, tung tích bất minh. Ngay sau đó chiến hỏa tứ khởi, thẳng đến Đại Thương diệt vong.
Truyền thuyết Lâm Viên tiên cảnh và Huyền Nguyên Quan có dấu bảo vật tiên nhân sớm đã là điều mà đến đứa trẻ con cũng biết. Trong suốt mấy năm chiến loạn, hai nơi này nhiều lần gặp kiếp nạn, ngay cả tổ phần hai nhà đều bị người đào xới tung. Hậu nhân sống trong cảnh nguy ngập, gắng cầm cự mấy trăm năm, dần dần khó mà duy trì, bị bức đành chịu mới phải bỏ nhà bỏ cửa luân lạc tha hương.
Bạch Đạo Tử thân là đệ tử sau này của Huyền Nguyên Quan, cũng là không có chỗ ở cố định, phiêu bạc tứ phương. Đến khi tuổi già không nơi nương tựa mới quay về sơn môn, trên đường thấy hai đứa trẻ ăn xin rất là khôn khéo, liền lâm thời nổi ý...
Lão giả lẩm nhẩm như nói mớ, hai đứa trẻ thì ở bên ngủ say như chết. Trong ngóc ngách mờ tối, trên thạch án bày ra một đống linh bài thô lậu bằng gỗ, có mấy chữ tổ sư Lâm Nhất, Thiên Phúc, Đạo Hanh, Lô Ngư Nhi...
Nửa canh giờ sau, hai đứa trẻ đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, từ trên đất đứng dậy, từng người sờ lên mi tâm rồi ngơ ngác nhìn nhau, ngạc nhiên nói:
- Huyền Thiên tâm pháp, Long Hành cửu biến, còn có...
Lão giả hoàn toàn tỉnh dậy, không để ý hai đứa trẻ đang lẩm bẩm cái gì, vội ngưng lời, đứng dậy nói:
- Chắc đói hỏng rồi phải không, nhóm lửa, nhóm lửa, tổ ấm ngàn năm, không bằng ấm no nhất thời...
Một trận gió nhẹ thổi qua nhà cỏ, rồi bỗng chốc hóa thành hàn ý lăng lệ cuốn về nơi xa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT