Trong Long Đàm, tình cảnh Lâm Nhất vẫn như cũ. Chính như người nào từng chứng kiến, hắn vẫn còn sống!
Chẳng qua, đối với hết thảy quanh mình Lâm Nhất không phải hoàn toàn không biết, chỉ vì mệt mỏi, mệt mỏi liền cứ vậy bước chân tùy theo mộng cảnh!
Trong giấc mơ, Lâm Nhất lờ mờ nhớ được hết thảy đã từng xảy ra ở Tử Vi tiên cảnh, cùng với trận huyết chiến thảm liệt vô tình kia. Ma Tôn bị hủy, Long Tôn trọng thương, bản tôn hao hết một tia tu vị sau cùng. Đành chịu, hắn bị bách động dùng Thái Sơ chi khí trong Thiên Ma kết giới. Mà Thái Sơ chi khí, qua Kinh Huyền công gia trì mới có thể hóa thành pháp lực. Sinh tử ngay trước mắt, hắn liều mạng tâm mạch bị tổn hại, cường hành thi triển chiêu thần thông tự nghĩ ra, tuy lực lui chúng địch, lại khó tiếp tục gắng gượng được nữa.
Lúc Lâm Nhất chết ngất, một vị lão giả và hai người trung niên đột nhiên hiện thân. Hắn không quá kinh ngạc mà chỉ khe khẽ thở phào một hơi. Đối phương đều là long tu, chắc không ác ý...
Sau đó, Lâm Nhất trong tình trạng thần hồn hoảng hốt đi tới một nơi xa lạ, bị đưa vào trong một hồ sâu hàn khí nồng đậm. Ở trong đó, hắn ẩn ước nghe được một ít người và chuyện liên quan đến Long Khư và Thần Long chín tộc...
Nhất thời an nguy không ngại, Lâm Nhất một mình đắm chìm trong âm hàn u ám...
Không biết qua bao lâu, trong Long Đàm đột nhiên lại tới một người.
Lâm Nhất như có điều phát giác, lại vẫn không nguyện tỉnh lại mà chỉ coi hết thảy như mộng cảnh, hắn chỉ muốn mượn cơ hội ngủ một giấc thật ngon. Lúc này, tâm mạch bị tổn thương của hắn đã dần dần chuyển tốt, tu vị mất đi cũng đang chầm chậm khôi phục, tứ chi bách cốt trở nên càng thêm cứng cỏi hữu lực...
- Thiên địa vị căn, nhật nguyệt vị quang, u u minh minh. Vô tổ vô tông, vô khí vô tượng, vô sắc vô danh, vô hình vô tự, vô âm vô thanh, hỗn độn thái vô. Huyền chi lại huyền, vị chi động thiên...
Trong mơ hồ, sâu trong thần thức chợt có phù văn dồn dập tuôn đến. Lâm Nhất khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới thiên kinh văn mình từng được đến. Hắn thêm chút dụng tâm, chẳng mấy chốc đã ghi lại toàn bộ, trong đó ấn tượng nhất là câu cuối cùng:
... Thiên địa lục hợp*, kiếp số vô cùng, chính đạo nghi hành, lấy tế triệu dân!
*lục hợp: trên dưới và bốn phương (thiên hạ, vũ trụ)
Không chút nghi ngờ, thiên Động Huyền kinh này chính là sư phụ tiên đế Đế Khuê sáng tạo ra. Động Chân kinh là căn bản cảnh giới đạo pháp. Còn Động Huyền kinh thì chú trọng ở tu vị? Mục đích là để đề thăng pháp lực.
U u minh minh, hỗn độn thái vô (Sâu kín tối tăm, hỗn độn quá không)...
Long Đàm u ám này vừa khéo như là cửu uyên, lại như hỗn độn, chỉ đợi khai thiên tích địa, long ngâm cửu tiêu...
Bất tri bất giác, Lâm Nhất chầm chậm bay lên. Hắn hơi thoáng ngạc nhiên, nhịn không được cúi đầu nhìn xuống. Nhục thân mình vẫn nằm ngang trong hồ sâu, cách vài chục trượng có một người khác còn đang hành công tu luyện...
Nguyên Thần xuất khiếu? Không! Sau Hợp Thể, nhục thân và Nguyên Thần không tác biệt ra nữa.
Là một sợi phân thần, hay là một sợi hồn niệm?
Lâm Nhất nhìn hướng chính mình. Không thấy tứ chi thân xác, cả người đều là một mảnh hư vô, lại nhẹ nhàng tự do tự tại, song cũng rất chân thực!
Không rãnh nghĩ nhiều, Lâm Nhất đột nhiên bay ra hồ sâu. Hắn đánh giá Long Đỉnh treo lẻ loi giữa không trung một cái, nháy mắt đã lên cao vạn trượng. Cúi nhìn hạp cốc, rồi quay sang giương mắt nhìn chung quanh. Trên phương thổ địa rộng lớn có thể thấy được phòng ốc nhà tranh, còn có khói bếp nhàn nhạt...
Long Khư chi địa, vốn cũ kỹ mà trang nghiêm, lại bởi khí tức khói tức nên nhìn càng giống một mảnh đồng quê rời xa thị thành huyên náo!
Thần Long chín tộc sa sút, song vẫn còn nơi để quy ẩn nghỉ ngơi. Mà chính mình lại như bèo dạt mây trôi, mặc cho mệt nhọc và cô độc sinh trưởng lan tràn, lại vẫn khó tìm được một nơi để đặt chân. Trong cô quạnh, hắn bồi hồi nhớ lại hết thảy quá khứ...
Tùy theo tâm niệm khẽ động, tinh vực hạo hãn bỗng hiện ra trước mắt. Tiên vực ngoại giới, Tiên vực nội giới lần lượt hiện ra. Nơi xa xa có ánh sáng lấp lóe kia chẳng lẽ là phương hướng quê nhà?
Cùng nháy mắt này, Tinh Vân chớp động, một khối thổ địa quen thuộc đã lâu đập mặt mà đến. Lâm Nhất hơi ngớ, quay đầu nhìn quanh. Long Khư và Tiên vực đều bị bỏ lại xa xa sau lưng.
Chỉ sát na, không ngờ đã xoải qua tinh vực?
Lâm Nhất quay đầu cúi nhìn, tâm đầu ngũ vị tạp trần.
Dưới vạn trượng cao không, núi rừng non nước như từng quen biết, lại rất đỗi lạ lẫm. Trên một mảnh khe núi, cây cối điêu linh, trong mắt toàn là tường cũ ngói nát và cảnh sắc hoang vu!
Đây rõ ràng là vị trí Tiểu Thiên Ao Tây Cương Đại Thương, tại sao thành bộ dạng thế này? Nhớ năm đó lúc rời đi, mình vì sơn thôn bố xuống một đạo trận pháp dùng để chống đỡ xâm lược. Nhưng hiện nay nơi đây toàn không vết tích trận pháp, chỉ còn lại một mảnh phế khu.
Ta từng hứa hẹn, bảo hộ gia viên ngàn năm bình an. Giờ mới qua bao lâu, hết thảy đều đã không còn tồn tại...
Ngây người khoảnh khắc, Lâm Nhất từ trên trời chầm chậm hạ xuống. Bốn phía sơn cốc nhiều thêm mấy lỗ thủng. Trên núi dưới núi toàn một cảnh sắc khô vàng. Đúng dịp thâm thu, gió lạnh ập tới, tiếng gió rít vang vọng bốn phía...
Men theo một tuyến ký ức, Lâm Nhất đi tới cửa thôn năm xưa. Cây cổ thụ cành lá um tùm không còn, nửa đoạn bia đá ngã rạp một bên, trên đó còn sót lại chữ viết, hình như là chữ “Viên”.
Năm đó, các hương thân Tiểu Thiên Ao vì ghi khắc ân đức Lâm đại tiên, tự phát dựng một bia đá dưới đại thụ trước cửa thôn, trên khắc hai chữ to, Lâm Viên...
Trong mấy trăm năm này, rốt cuộc Tiểu Thiên Ao đã xảy ra điều gì?
Lâm Nhất chấn ngạc không thôi, quay đầu bay đến trước một sườn núi. Chốc lát, hắn khó mà tin tưởng trợn tròn hai mắt.
Dưới cỏ hoang phủ kín toàn là đá nát ngói vụn, làm gì còn có nửa phần bộ dạng mộ địa Lâm gia ngày xưa! Trong thần thức, thi cốt cha mẹ và Thúy Nhi...