Trong u ám, âm hàn vô danh không chỗ không tại, khiến người nhịn không được khẽ run rẩy. Tùy theo sương mù nồng đặc như nước nhè nhẹ ùa tới, Thái Sơ chi lực tinh thuần mang theo một tia cuồng dã chậm rãi nạp vào cơ thể, khiến người tâm thần thư thái, sảng khoái khôn cùng! Bất tri bất giác, tứ chi bách cốt, lục phủ ngũ tạng dần dần có biến đổi, tu vị cũng cùng theo đó có dấu hiệu đề thăng...
Nơi này chính là Long Đàm!
Thương Quý ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt lóe sáng.
Trong thần thức có thể nhìn thấy mặt đầm trên cao trăm trượng. Tiếng tranh cãi không còn, người Long Tộc đều đã rời đi. Chiếc đỉnh to lớn sáng loang loáng lơ lửng ngay trên đầu rất là bắt mắt!
Khoảnh khắc trước, một phen tranh chấp không kết quả, song phương đành phải đều thối lui một bước, thế mới có tình trạng hai người đồng cư một đầm như hiện giờ. Qua Y trưởng lão xem như đã đạt thành ý nguyện, còn Viêm Liệt trưởng lão lại có vẻ không thoải mái lắm. Dưới sự chủ trì và khuyến cáo của Xích Hạ trưởng lão, chín tộc cuối cùng đạt thành nhận thức chung. Hai người trong Long Đàm, ai có thể thành tựu Thần Long nhất phi trùng thiên, người đó liền sẽ là truyền nhân chí tôn Long Tộc, còn vì thế đưa ra một kỳ hạn. Mốc kỳ hạn là năm trăm năm !
Chẳng qua, Lâm Nhất đã ngủ say hơn trăm năm. Qua Y lại kháng nghị, đổi kỳ hạn Thần Long ra đầm thành bốn trăm năm. Hắn muốn mượn điều này để tỏ vẻ công bằng, bản ý không cần nói cũng biết. Một người sống còn tranh không lại một người chết ư...
Thương Quý quay đầu nhìn quanh, trên nét mặt hung tợn lộ ra ý cười khó mà ức chế. Thoáng chốc, thân hình hắn khẽ động, từ từ đi tới trong hắc ám.
Xa xa vài chục trượng, một bóng người vẫn đang nằm ngang không chút động tĩnh.
Dần dần tiến gần, Thương Quý ngừng lại, nhịn không được chột dạ ngẩng đầu nhìn một cái.
Người đó thân mặc áo bào xám, đỉnh đầu cài ngọc trâm, tóc dài lăng loạn, ngũ quan mi mục hết sức quen thuộc. Lúc này hắn tứ chi mở ra, hai mắt nhắm nghiền, im lìm treo mình trong sương mù, giống như một người chết! Nếu để ý kỹ, có thể thấy trên dưới quanh thân hắn có một tuyến khí cơ nhỏ yếu đang du tẩu bất định.
- Lay lắt hơi tàn mà thôi! Lâm Nhất, ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay...
Một đôi đã từng là tử địch, chẳng ngờ lại ở cùng một nơi theo cách không thể tưởng tượng thế này. Không chỉ vậy, hai người còn phải đi cướp đoạt truyền thừa Long Tộc và vị trí Chí Tôn trong Long Đàm. Thời này khắc này, một người sống nhăn ra đó, một người chết ngất bất tỉnh. Ai ưu ai nhược, ai thắng ai bại, vừa nhìn là biết, còn cần phải chất nghi ư?
Thương Quý ngấm ngầm tự đắc, lại không động thủ. Giết một người chết, hắn không đáng. Còn nữa, nơi này không khỏi không người coi chừng, chỉ cần xuất hiện ngoài ý, cái tên Viêm Liệt trưởng lão kia nhất định sẽ không tha cho mình. Còn Qua Y trưởng lão tuy thu mình làm đồ đệ, vì tị hiềm, chưa hẳn đã đứng ra.
- Lâm Nhất, nghe nói ngươi uy danh đại chấn trong Tiên cảnh, nhưng vậy thì đã sao! Bây giờ, ngươi phải trở thành một khối đá kê chân, giúp ta thành tựu thần vị. Đời này gặp phải Thương Quý ta, chỉ có thể nói ngươi xui xẻo! Đúng như câu thời vậy, mệnh vậy. Ha ha...
Từng trận sảng ý ùa tới, da mặt Thương Quý rung động lên, tiếng cười không ngừng, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ. Trong thoáng chốc ngẩn ngơ, trước mắt hắn như chợt phù hiện cảnh tượng ngày đi ra. Một thân kim giáp phủ kín người, nhất phi trùng thiên ngạo tiếu vòm trời...
- Sư phụ! Lão nhân gia ngài cứ an tâm chờ đợi trong Thần Thương cốc, sẽ có ngày Thương Quý ta dương danh trong vũ trụ...
...
- Lần này khiến quỷ kế của Qua Y đắc sính, thật tức chết lão phu!
Trong một gian động phủ giản dị, hai người ngồi đối diện nhau trên chiếu. Trong đó lão giả lửa giận khó tiêu chính là một trong các trưởng lão chín tộc, Viêm Liệt.
- Việc đã đến nước này, mong Viêm trưởng lão bớt giận!
Lên tiếng an ủi là một người trung niên, để râu quai nón, thần sắc nội liễm lại không giấu được vẻ tinh minh.
- Ba Cam, ngươi thuật lại một lần chuyện ngày đó cho ta! Lão phu muốn suy xét kỹ...
Viêm Liệt phân phó nói.
Trung niên tên Ba Cam, là người đứng đầu trong hàng tiểu bối Long Tộc. Hắn tu vị bất phàm, xử sự trầm ổn, rất được các trưởng bối trong tộc ỷ trọng. Còn chuyện ngày đó Viêm Liệt nhắc tới, nói ra thì rất dài dòng.
Thần Long viễn cổ mai một hết, lại lưu lại một đám tộc nhân. Gọi là tộc nhân, chẳng qua là tu sĩ từng được Thần Long che chở, tu luyện công phá Long Tộc mà thôi. Những người này tự xưng chín tộc, một mực thành kính thủ hộ Long Khư chi địa. Nhưng Long Tộc ngày càng sa sút, lại thêm rất nhiều cấm kỵ, khiến chúng nhân tránh đời ẩn cư càng thêm ưu tâm lo lắng. Cứ tiếp tục thế này, mấy vạn năm sau, hết thảy liên quan đến Long Tộc đều sẽ tùy theo năm tháng trôi đi mà tiêu vong hết sạch.
Vì thế, chín tộc hợp lực bóc mở Long Đỉnh, từ bên trong lấy ra chín giọt Long huyết, do đệ tử trong tộc mang theo đi khắp thiên hạ, đi tìm truyền nhân chân chính của Long Tộc!
Bốn, năm trăm năm trước, Ba Cam vai gánh sứ mạng, không từ khổ cực tìm tới hạ giới xa xôi. Ở trong một quỷ thị dưới đất, hắn hóa thân thành một tán tu Kim Đan bình thường...
Ba Cam trầm ngâm khoảnh khắc, không vội không chậm nói:
- Lúc đó, ta tìm tới một nơi tên là Cửu Châu, lại vẫn không thu được gì, đang định nấn ná thêm mấy ngày rồi rời đi thì vừa khéo gặp được Lâm Nhất. Hắn tuy tu vị thấp kém, trên người lại tán phát ra long đan khí cơ thường nhân khó mà phát giác. Đáng chú ý hơn, hắn vừa nhìn một cái liền nhận ra Long Cốt ta mang theo bên mình...
Lời đến đây, hắn lại lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Chỉ sợ cô phụ tộc nhân trọng thác, ta không chút ngập ngừng dâng tặng toàn bộ Long Cốt, Long Huyết và lệnh bài, dồng thời nói ra địa chỉ Long Khư. Nhưng nơi đó thực sự quá xa xôi hoang vắng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT