Trong một động phủ không lớn lắm, hai nữ tử áo trắng đứng đối diện nhau.

Người nhỏ nhắn hơn là Vũ Tử, trong tay nàng cầm một quyển họa trục (tranh cuộn). Sư phụ đột nhiên hàng lâm khiến nàng có chút không biết xoay sở.

Người còn lại vải sa che mặt, chính là Cửu Mục Thánh nữ. Ánh mắt nàng thoáng ngừng lại trên họa trục trong tay Vũ Tử, song ngay lập tức lại quay mặt về phía cửa động, không nói nửa lời.

- Sư phụ bớt giận! Đệ tử tìm họa trục chưa kịp về nhà nên mới cầm tới đây, xin sư phụ trách phạt...

Sắc mặt Vũ Tử khẽ đỏ lên, nhỏ giọng thỉnh tội. Nàng rất kính sợ sư phụ, trước nay không dám có điều gì ngỗ nghịch. Nàng tự biết phạm sai, liền như đứa trẻ đứng đó bứt rứt lo lắng.

Khoảnh khắc sau, Thánh nữ chầm chậm quay người, nói:

- Ta không khiến ngươi mang theo vật gia truyền ở trên người, nguyên nhân là vì chỉ có tâm không bàng vụ thì tiên đạo mới có thể có thành tựu...

Vũ Tử cắn môi, khe khẽ giương mắt hơi liếc. Nét mặt sư phụ giấu sau vải sa, không thấy được rõ ràng. Trước nay nàng luôn cho rằng lão nhân gia có điều cố kỵ với họa trục, thì ra không phải như thế?

- Một quyển họa trục mà thôi, đừng vì thế mà hoang phế tu luyện. Thu lại đi!

Giọng sư phụ rất ôn hòa, không hề có ý nổi giận. Vũ Tử âm thầm thở phào một hơi, thu lại tranh cuộn, bộ dáng có vẻ ngập ngừng. Nàng châm chước một lúc rồi mới lên tiếng hỏi:

- Sư phụ! Lão nhân gia ngài có tin tưởng chuyển thế không... ?

Thánh nữ nhìn nhìn đệ tử trước mắt một lát, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Luân hồi thường có, sao lại nói tin hay không! Chẳng lẽ có người cùng ngươi nhắc đến chuyện này với ngươi?

Vũ Tử hơi loạn, nương theo thu lại họa trục để che dấu, miệng đáp nói:

- Đệ tử không dễ tin người vậy đâu, vừa nãy chỉ là thuận miệng hỏi thôi...

Ánh mắt Thánh nữ lướt qua đệ tử, không hề hỏi sâu mà cảm khái nói:



- Tiên Đạo từ từ, năm tháng tịch mịch, cần gì phải đi so đo tiền thế đời này! Chúng ta thân là nữ tử lại càng không dễ! Khoan nói đến mưa gió sa đà, tình hoài chém không đứt, lý thêm loạn kia càng là khiến người sinh tâm mờ mịt...

- Sư phụ từng dạy bảo, chúng ta là thần tiên trên cao, sớm đã ném bỏ tình duyên...

Vũ Tử cúi đầu đáp.

Thánh nữ thán nói:

- Đúng vậy a! Nhưng mấy ai có thể thoát qua được, tránh qua được tình duyên! Tiên nhân cũng vậy! Còn sống? Còn sống liền phải đi chịu đựng nỗi dày vò khổ tâm trăm bề, đau đớn tận xương tủy...

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ, còn sống chính là vì một trận tình duyên...

Giọng Vũ Tử trầm thấp như tiếng muỗi kêu.

Thánh nữ nhè nhẹ dạo bước trong động phủ, lẩm nhẩm nói:

- Nữ nhân là nước, lấp lánh sáng chói, còn gió thì thổi phất phơ bên bờ. Dù trở thành tiên nhân, hóa thân một mảnh mây mù phiêu miễu, nhưng vẫn không tránh được làm bạn với gió...

Vũ Tử thoáng thất thần, trước mắt bất giác phù hiện tình cảnh năm đó. Trong Táng Tinh địa hắc ám, có mây trôi hờ hững, có gió mát phất phơ...

- Nữ nhân vì tình mà sống, cũng là tình mà chết. Dù có trăm ngàn đau khổ cũng không oán không hối!

Giọng Thánh nữ có phần phiêu hốt, khi thì treo cao tầng mây, rồi lại bất chợt rớt xuống cửu uyên.

- Sư phụ! Tình là vật chi...

Ngực Vũ Tử khẽ phập phồng, vẫn cúi đầu thật sâu, tóc dài che mặt. Trên cổ trắng ngần như bạch ngọc của nàng, không biết lúc nào đã nhiều thêm một tia ráng hồng.

- Tình là vật chi?



Bước chân Thánh nữ thoáng ngừng, khẽ cười nói:

- Lời này, ngươi nên đi hỏi nam nhân của ngươi...

- Đệ tử không có...

Vũ Tử nhịn không được lui ra sau một bước.

Thánh nữ lắc lắc đầu không cho là đúng, nói:

- Không trải qua một phen sinh tử ly biệt, làm sao hiểu được tình là vật chi...

Nói tới đây nàng lại chuyển sang hỏi:

- Vũ Tử, vi sư có chuyện muốn nhờ...

Nàng đột nhiên có vẻ khó xử, không còn khí thế bức nhân như bình thường, ngược lại giống như là hai chị em tốt đang nói chuyện.

Thẳng đến lúc này, sư phụ mới nói rõ ý đến. Vũ Tử thả xuống tâm tư rối loạn, chầm chậm ngẩng đầu, nhấc tay nói:

- Sư phụ có lệnh, đệ tử không dám chối từ...

Nói xong, hai thầy trò lặng lẽ nhìn nhau. Chốc lát, nàng thân làm đệ tử cuối cùng nhịn không được, ánh mắt liếc sang bên tránh né.

Thánh nữ ha ha cười khẽ một tiếng, bộ dạng rất là an vui, nói:

- Thời gian tiếp theo, vi sư giúp ngươi đề thăng tu vị, đồng thời truyền thụ thần thông tiên pháp...

Sư phụ giúp mình đề thăng tu vị đã là điều bất ngờ, còn muốn truyền thụ tiên pháp? Chuyện đến quá đột nhiên, Vũ Tử không kịp nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tâm đầu ấm áp, vội khom người cảm tạ, hỏi:

- Không biết sư phụ còn có gì phân phó?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play