Hai năm sau khi Tử Vi tiên cảnh quan bế.

Hành Thiên tiên vực, Hành Thiên môn, Hành Thiên phong.

Trong thạch đình, Dư Hằng Tử ngồi lẻ loi một mình. Thuần Vu Phong vội vã tiến đến, tới gần hành lễ bái kiến.

- Không cần hư lễ! Ngươi ra ngoài vài tháng có thám thính được động tĩnh gì không?

Dư Hằng Tử khoát khoát tay, ra hiệu đệ tử ngồi xuống nói chuyện.

Thuần Vu Phong hoãn một hơi, dời bước tiến vào thạch đình, bó gối ngồi xuống bồ đoàn, bất an lắc lắc đầu, đáp:

- Những ngày gần đây đồn thổi liên quan đến Tử Vi tiên cảnh rất nhiều, nhất thời khó phân thật giả. Chẳng qua, theo đệ tử dày công nghe ngóng, cuối cùng cũng có chút thu hoạch...

Dư Hằng Tử vuốt vuốt râu dài, lặng lẽ gật gật đầu.

- Căn cứ những gì được biết! Dưới sự tương trợ của một vị cao nhân, Lâm Nhất, Lâm sư thúc cuối cùng đoạt được Tử Vi truyền thừa, nhưng lại bị Cửu Mục và mấy trăm cao thủ ngoại giới vây công...

Thuần Vu Phong tiện tay lấy ra một chiếc ấm ngọc, còn chưa mở nắp, tự giác thấy không thỏa bèn vội thu lại. Thời gian gần đây, hắn rất là tham luyến vật trong ấm. Không biết là thật ham thích thứ kia hay là còn có duyên do nào khác. Hắn trấn định tâm thần, áy náy gật đầu với sư phụ một cái rồi nói tiếp:

- Nếu không phải phong thanh sớm đã truyền khắp trong ngoài giới, đệ tử thực sự không dám tin tưởng! Lâm sư thúc trước là lực chiến quần hùng, bức cho La gia chủ La gia không làm gì được. Kết cục phân thân bị hủy, bản tôn hao hết tu vị, cộng thêm hai vị Thiên Lang tiền bối trọng thương, đương thời tình cảnh vô cùng hung hiểm! Ai ngờ hắn lại lấy một chiêu thần thông thương nặng mười ba vị thế ngoại cao nhân đến từ Cửu Mục, đồng thời chém giết gần hai ngàn tu sĩ các nhà. Khắc đó, quả thật là uy chấn Tiên cảnh, khiến thiên hạ động dung...

Tay Dư Hằng Tử đang vuốt râu khẽ rung rung, chầm chậm vươn ra.

Thuần Vu Phong hơi ngớ, lập tức hiểu ý, đưa lên ấm ngọc mới thu lại lúc nãy.



Dư Hằng Tử tiếp lấy ấm ngọc, uống cạn một ngụm rượu trong đó. Tiếp sau, hắn thả xuống ấm ngọc, than nhẹ một tiếng, lần nữa sa vào trầm tư. Đồn đại liên quan đến Tử Vi tiên cảnh hắn đã có nghe thấy, tuy không tỉ mỉ chi tiết, thật giả khó phân, lại vẫn cứ khiến người tâm tình tung trào. Lúc này nghe chính miệng đệ tử nói ra, cảm giác điệt đãng phập phồng trong lòng càng là cường liệt.

- Chỉ đáng tiếc cuối cùng Lâm sư thúc kiệt lực không chống, sinh tử khó lường. May có cao nhân kịp thời hiện thân cứu hắn đi, sau đó không nghe tung tích gì nữa...

Nhìn bầu rượu trống trơn trước mặt sư phụ. Thuần Vu Phong thần sắc thẫn thờ, ngữ điệu thoáng phần trầm thấp, nói:

- Nghe đồn, ba người đến cứu kia tự xưng Long Tộc, lại không phải Yêu tiên, mà đích thực là tu sĩ, thần thông cảnh giới cường đại, ngay cả cao nhân Cửu Mục đều trở tay không kịp, đành mặc nó dương trường mà đi. Chỉ có điều...

Thuần Vu Phong thoáng ngừng, rồi lại nói:

- Chuyến đi Tiên cảnh lần này, ngoại giới tử thương thảm trọng, chỉ có Thiên Cương Lôi gia, Thiên Khôi Tư Không gia, Thiên Uy Bình gia là không tổn thất. Vì thế, bốn nhà còn lại rất tức giận. Một phương trách cứ yêu tu quấy phá, một phương chỉ trích đồng đạo không đức không nghĩa, song phương xé phá da mặt thành thế thủy hỏa bất dung. Ỷ vào Cửu Mục che chở, La Thanh Tử đầu gió chính thịnh. Lôi Vân Tử tuy không cam nhận thua, lại cũng chỉ phải nhẫn nhịn. Hiện nay Tiên vực ngoại giới sa vào một mảnh hỗn loạn...

Dư Hằng Tử nhướng mày, mặt đầy lo âu, chậm rãi mở miệng nói:

- Cuối cùng đã đến ngày loạn tượng hoành sinh! Tại sao Cửu Mục lại ngồi nhìn không quản...

Thuần Vu Phong lòng có khó chịu, nói:

- Hừ! Cửu Mục tiên vực và các nhà ngoại giới đều đang bận tìm kiếm tung tích Lâm sư thúc và Huyền Chân tiên cảnh, ai còn cố được quá nhiều...

Thấy sư phụ nghi hoặc, hắn tiếp tục phân bua nói:

- Từ trong Tiên cảnh truyền ra một câu, “Tử Vi tàng kinh, Huyền Chân truyền thừa”. Nghe nói trong Huyền Chân tiên cảnh mới có Tiên Đế truyền thừa chân chính. Lại có người nhận định Lâm sư thúc đã giành được hết thảy, thực tình thế nào, không ai dám chắc...

Lời tới chỗ này, Thuần Vu Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì, thần sắc thoáng hiện vẻ phấn chấn. Hắn ngập ngừng khoảnh khắc rồi mới tiếp tục nói:

- Trong ngoài giới còn đang âm thầm lưu truyền một giả thuyết, nói Lâm Nhất sư thúc là Tử Vi chi chủ, truyền nhân Tiên Đế tái thế...



Dư Hằng Tử không kinh ngạc mà chỉ hơi ngớ, thán nói:

- Tai họa tới...

Lâm Nhất sư thúc được các nhà công nhận đứng đầu trong giới, trở thành truyền nhân Tiên Đế chính là chuyện tốt, sao sư phụ lại nói ra lời như thế? Thuần Vu Phong không khỏi khó hiểu, bất giác sa vào trầm tư. Đúng lúc này, một vị sư đệ đồng môn từ xa đi tới, vội vàng kêu nói:

- Sư phụ! Sư huynh! Đại sự không hay, có đông đúc yêu tu xông ra truyền tống trận...

...

Mười năm sau khi Tử Vi tiên cảnh quan bế.

Cửu Mục tiên vực, trên đỉnh núi.

Một nữ tử áo trắng đứng đối mặt với biển mây. Nàng dáng người tha thướt, vải sa che mặt, khiến người không thấy được hình dáng mà chỉ cảm nhận được uy thế khó lường. Nơi không xa bên cạnh nàng, một lão phụ nhân áo vải đứng đó, miệng lẩm bẩm:

- Mười năm nay mãi mà không tìm được tung tích tiểu tử kia. Hắn vĩnh thế không tái hiện thân, phải làm sao đây? Hừ! Nếu ngươi đã định liệu chuyến đi Tử Vi tiên cảnh tất có biến cố, tại sao không tự thân ra tay? Ngươi mà ra tay, làm gì còn có phiền não như bây giờ...

- Hoàng bà bà, ngươi trách ta xử lý không chu đáo?

Nữ tử áo trắng đứng đó bất động, chỉ có tiếng nói chuyện thong thả vang lên:

- Ta tuy có suy đoán, lại không ngờ được hắn tự nghĩ ra thần thông. Trí giả ngàn lo, tất có một mất a! Huống hồ còn có Long Tộc...

Bởi hai người quen biết đã lâu, Hoàng bà bà nói chuyện rất là tùy ý, oán trách nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play