Tầng chín trăm hai mươi cự tháp, Lão Long đã thở dốc như sấm. Hắn chưa đặt chân ổn định đã phát giác được động tĩnh sau lưng, đành chịu nhổ một bãi nước bọt, định dừng lại ứng phó.

Lâm Nhất quay đầu hơi liếc, ra hiệu nói:

- Không cần quản lão già kia, cứ để phân thân của ta đoạn hậu...

Sợ Lão Long lo lắng, hắn lại vội vàng phân bua:

- Có cấm chế ngăn trở, uy lực La Thanh Tử ra tay còn thừa lại chưa đến một thành...

Hắn còn chưa dứt dứt, ấn ký mi tâm chợt lóe, Long Tôn tay cầm Kim Long kiếm đã phá thể mà ra, như hình bóng bay ở sau lưng bản tôn, giới bị sâm nhiên.

Lão Long không chút dây dưa, dẫn Lâm Nhất tiếp tục nhảy lên. Cách đỉnh tháp còn bảy mươi chín tầng bậc đá. Chỉ đăng đỉnh mới có thể đoạt được Tử Vi truyền thừa. Lúc này dù có trở ngại lớn bằng trời đều không thể dừng lại bước chân trèo lên. Nhưng chỉ một chút sơ sót liền cũng có thể khiến trước công mất hết. Mấy vạn năm ẩn nhẫn chịu đựng đều là vì một ngày này....

Lâm Nhất bị Lão Long bắt lấy đầu vai, hai người dần dần lên cao. Long Tôn ở sau lưng hắn lại đã như lâm đại địch.

Từng mảnh quang ảnh xuyên thấu cấm chế mà đến, như mưa như gió, còn ẩn ẩn mang theo tiếng rít, chớp mắt đã đến nơi không xa trước mặt Long Tôn. La Thanh Tử theo đó đi lên, râu dài phất phơ, thần sắc hờ hững. Ba người Lôi Vân Tử ở sau lưng hắn dần dần bị vung ra, từng người thở dốc hổn hển.

Bản tôn hai tay cầm kiếm, Thái Sơ chi lực cuồn cuộn không ngừng rót vào trong hai tay. Chỉ sát na, quang ảnh đại thịnh, bỗng chốc hóa thành mưa gió đầy trời cuốn thốc tới. Trong mênh mang, thiên địa vô biên, La Thanh Tử và đám người Lôi Vân Tử cùng với cả cự tháp đều không thấy bóng dáng, chỉ có sát cơ cuộn trào ập đến.



Thấy thế, Long Tôn kinh hãi. Hắn không dám đánh cược vào may mắn, kiếm giao tay trái, toàn lực vung quyền đánh ra. Mấy đạo long ảnh chớp hiện, đột nhiên hóa thành một con Cự Long dài hơn hai mươi trượng, lắc đầu vẫy đuôi giương nanh múa vuốt, hung hăng nhào tới tiền phương. Hư không tức thì nứt vụn, mưa gió lăng loạn.

Thoáng chốc, thế đi của Cự Long ngừng trệ, lập tức ầm vang sụp đổ. Mưa gió vẫn còn, tiền phương và tình cảnh bốn phía dần dần hiện rõ, từng bóng người hiện ra. Trong đó La Thanh Tử sắc mặt âm trầm, thét hỏi:

- Sao ngươi biết được “Thiên La cấm” của La gia ta?

Long Tôn không đáp, lần nữa hai tay cầm kiếm.

- Hừ! Cấm pháp của ta còn tồn hai thành uy lực, không phải một tên tiểu bối như ngươi có thể ngăn cản...

La Thanh Tử đuổi sát không ngừng, đưa tay điểm nhẹ. Tùy theo động tác của hắn, mưa gió lăng loạn đột nhiên hơi biến, lập tức hóa thành từng đạo băng phong, tiếp đó ngưng thành một đạo cự kiếm màu bạc dài vài chục trượng, kéo theo tiếng gió rít, bổ thẳng tới ba đạo nhân ảnh liền thành một thể ở trước mặt.

Đồng thời với đó, hai tay Long Tôn khẽ rung, đột nhiên giơ lên, trong tay chợt bạo ra một đạo kiếm mang chói mắt. Đầu bên kia, thế lao tới của La Thanh Tử càng là kinh người, cự kiếm màu bạc chí ít có được một kích toàn lực của Kim Tiên trung kỳ. Hắn dứt khoát mượn thế khi bản tôn và Lão Long nhảy lên, đột nhiên cũng nhảy lên theo, thừa thế vung ra trường kiếm trong tay.

Quang mang Kim Long kiếm đại trướng, nhưng mới đi được ngàn trượng, bỗng sụp đổ mất một đoạn. Long Tôn lại hồn nhiên không nhìn, lấy mười hai phần tu vị hung hăng bổ ra một đạo kiếm mang vàng rực.

- Ầm...

Trên cự tháp giống như rơi xuống một đạo kinh lôi. Trong quầng sáng chói mắt và tiếng nổ đinh tai nhức óc, hai đạo trường kiếm một vàng một bạc đụng vào nhóc, thoáng chốc, gió bão rít gào, sóng dữ cuồn cuộn, khí thế lăng lệ bức khiến song phương đang giao thủ đồng thời dừng tay, chẳng qua kết cục của hai bên lại rất khác nhau. Chỉ thấy Long Tôn trực tiếp bay rớt ra ngoài, tiếp đó “Phanh” một tiếng nện ở trên bậc đá, mới vừa đứng dậy lại lần nữa ngã vật xuống đất. Trong khi đó La Thanh Tử chỉ bị bách ngưng lại thế tấn công, cấm chế thi triển không còn sót lại chút gì.

Thấy Long Tôn khó mà rời đi, sát cơ tức thì chợt lóe trong mắt La Thanh Tử. Một phân thân yêu tu chỉ có tu vị Tiên Nhân trung kỳ, không ngờ kháng cự được hai thành pháp lực từ mình. Hôm nay lão phu tất phải trừ đi một cánh tay của tiểu tử kia...



Tâm tư La Thanh Tử khẽ động, song lập tức lại đành thôi.

Lúc Long Tôn rớt đất thì đã cách bản tôn vài ba tầng bậc đá. Hắn vừa giãy dụa, thân hình đột nhiên chợt tán đi, tan biến không thấy đâu nữa.

Phân thân và bản tôn tiểu tử kia tới lui vô cùng tự nhiên. Tưởng muốn cắt trừ chỉ sợ phải phí một phen trắc trở. Chỉ có đây đó càng thêm tiếp cận mới có thể dễ dàng ra tay. La Thanh Tử có so đo, đang định động thân lại khe khẽ nhíu mày. Uy áp vô cùng tận lần nữa từ trên cao trút xuống, khiến người khó mà cất bước! Tâm biết không ổn, hắn vội lao lên. Nhưng vừa lăng không được hơn trượng, hắn đã “phốc” một tiếng, rớt đất.

Trúng kế tiểu tử kia!

La Thanh Tử hiểu ra thì đã muộn. Bởi mới rồi hơi chút dây dưa, hai người phía trước mặt đã mượn cơ hội nhảy tới tầng chín trăm năm mươi cự tháp. Lão giả kia mang Lâm Nhất theo sát bên người, bởi tu vị không ổn nên càng không nghĩ cho kẻ phía sau cơ hội đuổi kịp. Hiện nay khoảng cách đây đó đã xa đến gần trăm tầng bậc thềm, lại muốn trèo đi lên chỉ phải dựa vào bản sự chính mình. Nhưng Cửu Mục Hoàng bà bà đều khó mà như nguyện, huống hồ người khác...

- Rầm, rầm, rầm rầm...

Liền một chuỗi tiếng rớt đất truyền lại, La Thanh Tử quay đầu nhìn. Chính mình đang đứng lẻ loi giữa tầng tám trăm năm mươi, sáu mươi của cự tháp, đám người Lôi Vân Tử thì đều lạc hậu ở tầng tám trăm. Không xa đầu bên kia, Hoàng bà bà mặt đầy oán hận nhìn theo.

Ai! Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn tiểu tử kia được đến Tử Vi truyền thừa? Lão giả đó lại cam nguyện làm thang người cho hắn, vì cớ gì?

Đành chịu, La Thanh Tử quay đầu nhìn lên trước mặt. Chỉ thoáng chốc, hắn thầm hô một tiếng may mắn.

Trên tầng chín trăm năm mươi, lão giả kia sau một hồi liên tục lao nhanh đã hao hết Nguyên Thần chi lực, đung đưa quỳ xuống. Tiểu tử đó cũng xui xẻo, tùy theo té ngã xuống đất...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play