Lão Long điềm nhiên mắng chửi một trận thống khoái, sau đó đưa tay chỉ tới Lâm Nhất đứng ở một bên, nghiêm túc nói:
- Hỏi ta là ai, ta là huynh đệ của hắn...
Lời Lão Long còn chưa nói hết, đám Hoa Quyền Tử, Khổng Phương Tử và Nguyễn Tương tại trường còn tính trấn định, ba người Lôi Vân Tử, Bình Dương Tử và Tư Không thì ngơ ngác nhìn nhau. Riêng bản thân La Thanh Tử lại âm thầm thở phào một hơi, nhàn nhạt liếc Lâm Nhất, hiếu kỳ hỏi:
- Hắn chẳng qua là một tiểu bối trong giới, sao lại thành huynh đệ với tiền bối được...
- Tiểu bối trong giới? Đồ mắt mù, lão tử nói cho ngươi, hắn là Tử Vi chi chủ...
Lão Long cười lạnh một tiếng không đáng.
Chợt nghe lời ấy, gia chủ bảy nhà tại hiện trường đồng loạt sửng sốt.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, quay đầu hơi liếc. Lão Long làm bộ chưa thấy, giống như cố ý nói ra lời vừa rồi.
- Ha ha!
La Thanh Tử đột nhiên cười nhẹ một tiếng, mang theo thần sắc khó mà tin tưởng, liên tục lắc đầu nói:
- Tử Vi chi chủ, há chẳng phải là truyền nhân tái thế của Tiên đế? Vị tiền bối này nói năng càn rỡ quá…
Hắn đã không còn kính ý lúc trước, trong ngữ điệu ẩn hàm trào phúng.
Lão Long bước tới trước hai bước, ngón tay chỉ thẳng La Thanh Tử mắng:
- Người được truyền thừa Tử Vi, cũng tức là truyền nhân Tiên Đế tái thế. Nếu ngươi có nghi ngờ, thì cứ đi tranh, đi cướp, để lão tử xem ai có cái bản lãnh kia...
Vừa nói chuyện, thân hình hắn chợt lóe, hiển nhiên là muốn mở ra một thông đạo.
Đám đông yêu tu lập tức rối loạn, trong khi gia chủ bảy nhà ở phía trước nhất lại đều không động tĩnh. La Thanh Tử vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, lắc đầu nói:
- Chúng ta không dám có suy nghĩ viển vông đó, lần này được theo đuôi tiền bối đã là cơ duyên lớn bằng trời, xin...
Hắn bất ngờ vươn tay ra hiệu, muốn cho Lão Long và Lâm Nhất tiếp tục lên tháp. Còn hắn nói gần nói xa một lúc, ý tứ vẫn cứ là muốn tiếp tục theo ở mặt sau.
Hung quang chợt léo lên trong mắt Lão Long, xoay người lướt qua Lâm Nhất, âm thầm truyền âm nói:
- Nghỉ ngơi xong rồi, đi...
Nói rồi không tiếp tục dây dưa, lần nữa tuốt đất mà lên.
Lâm Nhất không lên tiếng, hai hàng mi khẽ nhíu. Tình cảnh hai đầu trên dưới, hắn ở một bên thấy rất rõ ràng.
Lão Long dĩ nhiên đã động sát tâm, chỉ là đành chịu. Nếu là trước kia, nói không chừng hắn sớm đã ra tay với La Thanh Tử, song lúc này thì chỉ có thể hư trương thanh thế, lại không chút tác dụng.
Chẳng qua, Lão Long sớm đã dự liệu hết thảy, chỉ là muốn dùng cách này để thừa cơ nghỉ ngơi một lát. Hắn tuy kiệt lực che dấu, nhưng cũng đã hiển vẻ mệt nhọc. Một hơi vượt qua năm trăm tầng bậc đá, lực lượng Nguyên thần hao tổn quả thực không nhỏ.
Ngoài ra, Lão Long có ý cầm Tử Vi chi chủ truyền khắp thiên hạ, muốn gác Lâm Nhất lên đầu sóng ngọn gió, không cho đối phương cơ hội trở quẻ. Hắn cấp thiết như vậy, không biết rốt cục là vì cho rằng Lâm Nhất chính là tiên đế tái thế, hay vì chấp niệm bất diệt trong lòng bản thân?
Từ nay về sau, khó mà tiếp tục tiêu dao được nữa, mưa gió càng lúc càng dữ dội...
Phía bên kia La Thanh Tử khá là kiêng sợ Lão Long, thế nên mới có phen ngôn ngữ dò xét mới rồi. Biết đối phương không phải cao nhân mà mình tưởng, hắn lập tức yên tâm. Cửu Mục Hoàng bà bà và mười hai cao thủ vẫn đang ở đây, còn có mấy trăm tu sĩ làm chỗ dựa, đủ khiến hắn không có sợ hãi...
Lâm Nhất không rảnh nghĩ nhiều, đi theo sau lưng Lão Long tiếp tục nhảy lên. Lúc sắp động thân, chợt vung tay áo tế ra liền một chuỗi cấm pháp. Cấm pháp vừa ra, nháy mắt liền sụp đổ. Trong tay hiện ra Kim Long kiếm, tiếp đó bố xuống tầng tầng kiếm trận. Nhưng chỉ giây lát, vô số kiếm mang ầm vang vỡ vụn.
Hai đạo nhân ảnh một trước một sau dần dần đi lên, nương theo đó là động tĩnh kéo dài dọc đường do Lâm Nhất tạo ra...
La Thanh Tử vuốt râu nhìn lên, rồi chuyển mắt lướt qua sau người. Hoa Quyền Tử, Khổng Phương Tử và Nguyễn Tương đều ngậm cười tỏ ý, Lôi Vân Tử, Bình Dương Tử và Tư Không Thượng thì đều thần sắc bất minh. Hắn và La Khôn Tử cách đó mười mấy tầng bậc đá gật đầu ra hiệu, tiếp sau lại đưa mắt nhìn nữ tử áo trắng nơi xa xa một cái. Đến lúc này mới lăng không bắn lên, không quên dương thanh quát lớn:
- Cửu Mục Thánh nữ mới là Tiên vực chi chủ, há dung hạng tiêu tiểu mưu đồ ngấp nghé...
Tùy theo tiếng quát, từng đạo bóng người cuộn trào mà đi.
Lôi Vân Tử thoáng ngập ngừng, trao đổi ánh mắt với Bình Dương Tử và Tư Không Thượng ở bên. Ba người như có linh tê, thuận thế đi lên...
Trên một tầng bậc đá, có một nam một nữ đang kết bạn nghỉ ngơi. Trong đó Lôi Thiên thần sắc thoáng phần hoảng hốt, còn Bình Thuyên ở bên lại đầy mặt hưng phấn...
Có người bách không kịp đợi muốn đi lên, có người lại thừa cơ lưu xuống. Qua Linh Tử rốt cục về lại dưới chân cự tháp, một bên tiếp tục lùi ra sau, một bên lo lắng ngẩng đầu nhìn quanh. Không quản Lâm Nhất kia là ai, kết cục thế nào, hắn đều trêu chọc không nổi. Hắn còn có một vị lão huynh đệ, không ngờ lại là tiền bối theo như lời La Thanh Tử...
Ở ngoài cấm chế trước cự tháp, hai đạo nhân ảnh một trắng một đen đứng lơ lửng giữa trời.
La Hận Tử sắc mặt âm trầm, lẩm bẩm nói, giọng đầy vẻ u oán xen lẫn ác độc:
- Hừ! Nếu tiểu tử kia là Tử Vi chi chủ, há chẳng phải người người đều là tiên đế...
Vũ Tử nhìn lên cự tháp, lặng lẽ thất thần. Hắn là tiên đế tái thế, chuyện liên quan tới họa trục hẳn không sai. Mà nếu nữ tử trong họa trục là đế phi, tại sao lại giống mình đến vậy, còn có một người tên Kỳ Nhi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT