...

Một khối ngọc phù nho nhỏ không ngờ phá được cấm chế bố khắp phương viên ngàn dặm bốn phía cự tháp. Điều này hoàn toàn ngoài ý liệu của tất cả mọi người!

Cấm chế tan biến, dường như đã có thể lăng không phi hành. Không ai kịp nghĩ nhiều, trước sau tới tấp nhào về phía cự tháp bạch ngọc. Ngay cả một ít tu sĩ Hợp Thể đang tìm kiếm ở phế khu nơi xa cũng theo đó vọng phong mà động.

Nghe nói trên cự tháp có truyền thừa của Tiên Đế. Trong khi kỳ hạn tiên cảnh quan bế chỉ có nửa tháng. Thời gian không đợi người a!

Chẳng qua, hỗn loạn chỉ náo nhiệt trong một khắc này thôi, La Thanh Tử vẫn chưa quên nghĩa nữ của mình. Mà hắn vừa hơi có động tĩnh, lập tức liền có người đề lên rời đi. Có lẽ, đối phương lòng mang kiêng sợ mà sớm có đề phòng!

- Vũ Tử! Không sao chứ...

La Thanh Tử đạp không lao đến, bộ dạng rất là quan thiết, lại tự hỏi tự đáp ôn hòa cười nói:

- Ha ha! Không sao là tốt! Cùng theo lão phu thôi, không cần lo chuyện an nguy nữa!

Vũ Tử đành quay đầu không nhìn bóng lưng kia nữa, hướng người đến chắp chắp tay. Đám người La gia ùn ùn kéo tới...

Trong thần thức Lâm Nhất, Vũ Tử đã hội hợp cùng La gia. Vô luận nàng đã từng là ai, lúc này chỉ là con gái La gia, đệ tử Cửu Mục!

Lâm Nhất không quay đầu, đi thẳng tới ngọc tháp trước mặt. Dù đáy lòng thở dài một tiếng cũng bị hắn khe khẽ kìm lại.

Cách đó vài trăm trượng, Kim Thánh đang dáo dác nhìn quanh, thần sắc kinh hoảng. So sánh với mình, vận may của tiểu tử kia càng là nghịch thiên! Hắn không chỉ không chết, còn dễ dàng như bỡn phá cấm chế bốn phía, rồi xông thẳng tới chỗ mình!

Không sợ, không sợ! Ta có vài trăm đệ tử đi qua...

Kim Thánh xoay người bỏ chạy, chưa được mấy bước đã rời cách cự tháp mười trượng, lập tức lăng không bay lên, giống như mãnh hổ về rừng. Hắn nhịn không được bật cười ha hả nói:

- Lâm Nhất, bản tôn ở đây...

Chẳng ai để ý, không khỏi mất hứng. Hắn bèn chuyển sang vung tay ra hiệu cho Giam Dần đang trên đường chạy tới, sắc mặt vị lão huynh đệ này có vẻ cũng không được dễ nhìn cho lắm...



Lâm Nhất một mình đi đến trước cự tháp, không thèm để ý tới Kim Thánh đã trốn thoát. Trước mắt không phải lúc để so đo ân oán, huống hồ vài trăm yêu tu kia đều không phải hạng lương thiện gì.

Một bước đạp đến trước cự tháp mười trượng, chỉ thấy thân hình hơi hơi ngừng trệ, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên.

Đoàn ánh sáng trên trời kia phần nào tương tự như thứ từng thấy ở Thăng Tiên đài và Táng Tinh địa. Có uy thế vô thượng trút xuống từ trong đó, vừa như Hỗn Độn lại như Âm Dương, khiến người sinh tâm kính sợ!

Ở tầng bảy trăm một bên cự tháp, có thể thấy mười hai nam tử bộ dạng mệt nhọc vô cùng. Trên tầng chín trăm, có một lão phu nhân đang quay đầu nhìn xuống.

Ánh mắt Lâm Nhất thoáng ngưng trệ, khóe miệng nhếch lên, thần sắc không cho là đúng quay đầu nhìn sau lưng. Gần ngàn bóng người từ bốn phương tám hướng đánh tới, cảnh tượng giống như trùng tai nuốt trọn trời đất! Mất đi trói buộc, phóng túng dục niệm, ai mà không điên cuồng?

Trong gian động phủ ở Hậu Thổ tiên cảnh Phạm Thiên Hạp, hắn từng giành được một khối ngọc phù do Tử Tang thượng nhân lưu lại. Đó là bảo vật chuyên dùng để mở tiên cấm, được mình mang theo trên người nhiều năm, thiếu chút thì quên mất, không ngờ ở chỗ này lại có tác dụng! Mới rồi quả thực hung hiểm vô cùng, may đã kịp thời chuyển nguy thành an!

Không cần nghĩ nhiều cũng đoán được, ngọc phù của Tử Tang thượng nhân có thể dễ dàng phá giải cấm chế Tử Vi cảnh, bản thân hắn hẳn tất nhiên là rất quen thuộc Tiên Vực cực! Mà cái gọi là truyền thừa Tiên Đế chẳng lẽ nằm ngay trong tháp đá vạn trượng kia?

- Lo lắng làm gì? Còn không đi vào Tử Vi tháp...

Trong Long khuyên, Lão Long phấn chấn dị thường.

Lâm Nhất không lên tiếng, đưa tay sờ sờ mi tâm. Ba đạo ấn ký không có động tĩnh. Trong khi hai thanh ngọc xích sâu trong thức hải lại sáng ngời, hiện vẻ cực không yên ổn.

Trước cự tháp mười trượng dường như dựng đứng lên một bức tường vô hình. Bóng người bổ nhào qua lần lượt rớt đất, lại vẫn tiếp tục lao tới, chen chúc vội vàng.

Lâm Nhất phát giác có người tới gần, xoay người liền đi. Trong mấy đạo nhân ảnh rơi ở bên cạnh, có tiếng nói quen thuộc vang lên:

- Lâm Nhất! Gia phụ muốn gặp ngươi...

Nghe tiếng, bước chân Lâm Nhất thoáng ngưng, quay đầu nhìn lại. Hán tử hàng mi thẳng dài, bộ dạng rất là uy vũ bất phàm, nhấc tay mỉm cười nói:

- Ta là Thiên Cương Lôi Vân Tử...



Đứng hai bên hắn là Lôi Thiên và hai vị lão giả xa lạ, một vị nữ tử mỹ mạo, cùng với một vị nam tử tuổi trẻ từng gặp qua. Cách đó không xa, lại một đám người đang lục tục ùa tới.

Ánh mắt Lâm Nhất thoáng chớp động, đưa tay nói:

- Lôi gia chủ gọi ta có chuyện gì?

Đối mặt với vị tiền bối Tiên vực thành danh đã lâu này, cử chỉ của hắn khá là thất lễ, thái độ cũng rất qua quít.

Lôi Vân Tử lại không giận, vuốt râu khẽ cười ha ha. Lôi Thiên ở một bên khẽ nhíu mày, hợp thời nói tiếp:

- Lâm Nhất, gia phụ niệm ngươi thế đơn lực bạc, tưởng muốn phối hợp...

Lâm Nhất chợt hiểu gật đầu, không gấp không chậm đáp:

- Được Lôi gia chủ ưu ái, tại hạ không dám nhận! Thất bồi!

Nói xong, khóe môi nhếch lên, điềm nhiên dương trường mà đi.

- Lâm Nhất! Ngươi chớ làm càn...

Lôi Thiên theo sau quát mắng.

Lôi Vân Tử sớm có dự liệu, không chút để ý khoát khoát tay, lên tiếng ngăn trở nói:

- Ha ha! Nói nhiều vô ích...

Rồi quay sang hai bên tỏ ý nói:

- Vào tháp thôi...

Nhìn kỹ mới thấy, đó là đám người La gia La Thanh Tử. Hắn quay về nơi xa ha ha cười khẽ, hệt như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play