- Truyền kinh thụ pháp? Hừ...

Một vị lão giả râu tóc xám trắng còn chưa đến gần bầy Yêu tu đã bị đối phương lên tiếng đuổi. Người này chính là Hoa Truyền Tử của Đức Thiên Hoa gia! Sau khi kinh ngạc một hồi, ông ấy cũng không có ý định đôi co, đành phải tức giận phất ống tay áo bảo đi, trong bụng thì âm thầm chửi rửa.

Cái người không nể mặt mũi gì cả kia cũng không phải là người ngoài, mà chính là Giám Dần Yêu Vương đã từng cùng ông ta thương thảo kết bạn. Giờ nói trở mặt liền trở mặt, đức hạnh thật sự thối. Một đám yêu nhân thì hiểu được cái gì là kinh, cái gì là pháp? Chẳng qua hiện tại là người đông thế mạnh, nên mới trở nên kiêu ngạo, nói thẳng toẹt ra là bộc phát thú tính! Mà như vậy thì chẳng phải là Hoa gia đã tự dẫn sói vào nhà rồi sao?

Sau một lát, Hoa Truyền Tử đã đi ra khỏi mảnh phế tích mà bầy Yêu tu tụ tập lại. Ông ta đi cũng không xa, mà chọn một mảnh đất trống dừng chân. Bảy, tám cao thủ Hoa gia đều không biết làm gì cả. Trong đó, gia chủ Hoa Quyền Tử vẫn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của của mình. Ở cách đó chừng mười dặm, bên phía La gia đã có người chậm rãi áp sát đến gần cấm pháp, mà người nhà mình thì vẫn đứng yên bất động...

- Thật sự là như vậy thật sao? Vốn dĩ định hỏi thăm xem trong đám thủ hạ của Giám Dần có cao thủ cấm pháp không, để cầu xin sự giúp đỡ. Ai ngờ lời con chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị hắn đuổi về. Vô tình, vô nghĩa như thế, thật là đồ bại hoại! Bọn hắn đặt Hoa gia ta ở đâu chứ?

Gia chủ Hoa Quyền Tử xoay người lại, nét mặt có chút tức tối. Có lẽ lão đã sớm đoán trước được sự phàn nàn của Hoa Truyền Tử, cũng không thèm lắc đầu một cái, chỉ giương mắt nhìn về phía trước. Bất chợt, ống tay áo của lão khẽ phiêu động một cái. Chung quanh trống rỗng đột nhiên lóe lên một tia sáng, sát cơ cường đại khó hiểu bức bách mà đến, khiến cho đám người ở đây đột nhiên biến sách!

Hoa Truyền Tử chưa hiểu chuyện gì, đã thuận tay phóng ra ngoài một thanh phi kiếm, cưỡng ép chống đỡ. Mà bất ngờ là, khi phi kiếm vừa rời khỏi thân chừng bốn, năm trượng thì thoáng va chạm vào hào quang cấm chế, cuối cùng “phanh” một tiếng, lập tức bị chấn thành từng mảnh vụn. Ông ta kinh sợ hít vào một hơi khí lạnh, lại không tự chủ mà lùi lại phía sau một bước. Gia chủ Hoa Quyền Tử cũng rất hợp thời lên tiếng, quát nhẹ:

- Không được lỗ mãng.

Cái khu vực mà Hoa gia tụ tập lại, hiển nhiên là rất gần với sinh tử đại trận vô hình của Tử Vi cảnh. Chỉ cần cẩn thận một chút, hơn nữa không làm gì liều lĩnh thì không cần lo lắng đến sự an nguy. Nhưng nếu như lỗ mãng kích phát cấm pháp thì chắc chắn sẽ rước lấy tai họa ngập đầu.

Hoa Truyền Tử tự biết mình lỗ mãng, áy náy vô cùng, ông ta vội vàng dừng bước, trên trán đã rịn ra đầy mồ hôi lạnh rồi. Những người còn lại ở đây thì ai nấy đều rất bàng hoàng, lập tức đề cao cảnh giác.



Gia chủ Hoa Quyền Tử là một người có tính tình ôn hòa, lão cũng không hề trách cứ sự manh động của Hoa Truyền Tử, chỉ phất phất tay an ủi:

- Chuyện của Yêu tu tạm thời gác sang một bên đi. Chú ý tình hình chung quanh, sẽ có cách xử lý khác. Mà chúng ta lại không có ai am hiểu Tiên gia cấm chế, đành phải tạm thời xem xét tình hình, tùy cơ mà ứng biến.

Có cách xử lý khác, câu này nên hiểu như thế nào cho đúng, Hoa Quyền Tử cũng không đề cập đến. Hoa Truyền Tử và đám người ở đây, mỗi người đều tự có suy đoán, cũng không một ai lên tiếng hỏi. Kết quả là, một đám cao thủ Hoa gia chỉ có thể dùng ánh mắt thèm thuồng mà nhìn theo những người khác đang dần dần đi về phía trước....

....

Hơn năm trăm tên Yêu tu, cộng thêm đám tu sĩ Tiên vực, tổng cộng có gần một nghìn người rải rác khắp bốn phía Tử Vi cảnh. Ai cũng đang bận rộn tìm kiếm cơ duyên của mình, hoặc là xem xét chờ mong.

Các cao nhân tiền bối của bảy nhà Giới Ngoại thì chỉ chăm chăm tiếp cận đến gần tòa bạch ngọc cự tháp rộng mấy trăm dặm này. Nghe nói, ở trên đỉnh tháp có y bát truyền thừa của Tiên Đế. Nếu như đoạt được cơ duyên này, thì không chỉ có tu vi đột nhiên tăng cao mà cò có thể đứng trên đỉnh vạn vật, tung hoành khắp Tiên vực!

Tiên đạo mênh mông, đường lên trời chưa từng có điểm cuối. Trèo lên rồi trèo lên, không dừng không bỏ!

Nhưng mà, cũng giống như Hoa gia, bởi vì thực lực không đủ mà khốn đốn không tiến còn có Huệ Thiên Không giả, Thiên Tự Nguyễn gia. Những nhà còn lại, nếu không tiến lên tiến vào trong cấm pháp thì cũng đã tản ra tìm kiếm khắp chung quanh rồi. Mà bởi vì đám người Thiên La La gia là xuất phát sau cùng, thế nên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía đó.

Lại một luồng sáng lóe lên, đám người La gia đã xâm nhập vào trong cấm pháp được ba đến năm dặm. Đám cao thủ tu vi Tiên Nhân kia tổng cộng hơn một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi người, trước sau xếp thành một hàng dài, mỗi người cách nhau chừng ba bốn trượng, riêng phần mình thi triển pháp quyết, bận rộn không ngừng nghỉ.

Cầm đầu đoàn người La gia chính là một vị lão phu nhân áo đen tóc bạc trắng. Ống tay áo bà ta vung vẩy, từng sợi pháp lực nhè nhẹ từ trong hai lòng bàn tay tuôn ra như nước. Chung quanh vang lên tiếng chấn động khe khẽ, bất chợt lại có một luồng hào quang cuốn ngược mà đi. Vị lão bà bà kia nhấc chân tiến lên trước, mới đi được khoảng ba trượng thì liền dừng lại. Hơn nữa còn lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, nhìn người bên cạnh nói:

- Để ta nghỉ ngơi một lát! La Khôn Tử, đến phiên ngươi...



Sau lưng vị lão phu nhân kia còn có hai vị khác nữa. Một người trong số đó thì trầm mặc ít nói, tên còn lại thì lại khá cởi mở, lập tức tiến lên cười nói:

- La Hận Tử trưởng lão cực kỳ thành thạo cấm pháp chi đạo, làm cho người ta cảm thấy hổ thẹn không bằng. Vả lại ngươi hãy nghỉ ngơi một chút đi, để ta phá cấm!

Vị lão phu nhân kia chính là La Hận Tử, trong đôi mắt tam giác lóe lên một tia đắc ý, nhưng nét mặt vẫn lạnh như băng, không có một chút cảm xúc nào, nói:

- Thiên La cấm vốn dĩ là Tiên gia cấm pháp. Mà đệ tử thân truyền của La gia cũng sớm đã luyện tập. Ta chẳng qua là chuyên sâu hơn một chút thôi, La Khôn Tử ngươi ít nịnh nọt thôi...

Tu vi của vị lão bà bà này tuy bình thường, nhưng lại tu luyện Thiên La cấm đã lâu. Hơn nữa lại còn chuyên sâu, lão bà bà ra tay bài trừ cấm chế, đương nhiên nhanh hơn so với đám bọn hắn nhiều.

- Ha ha! Người nói cực kỳ phải! Nơi này còn có mấy trăm cấm chế, không phải chỉ một người là có thể gỡ hết được. Chúng ta còn cần phải đồng tâm hợp lực mới có hi vọng phá được cấm!

La Khôn Tử cũng không hề có ý định đôi co, sau khi hùa theo một câu thì lập tức thi triển thủ đoạn. Gã đánh ra pháp quyết, con đường mà bọn hắn đi cứ thế chậm rãi xuyên qua từng đạo cấm chế vô hình, tiếp tục chạy thẳng về phía trước.

Những năm qua, tuy La gia có Thiên La cấm trong tay, nhưng vẫn khó mà có thể xuyên việt qua cấm chế đơi này. Nhưng mà, có lẽ cứ mỗi lần trải qua từng đợt tham khảo bọn hắn đều sẽ thu được một ít chỗ lợi. Hiện tại, bọn hắn đưa đến rất nhiều người, còn thay phiên nhau hợp lực ra tay, có lẽ nói không biết chừng còn có thể đột phá cấm pháp.

Nhưng mà con đường kia chỉ dài được ba năm dặm, rộng khoảng hơn một trượng. Sau khi La Hân Tử đi qua, đã không thể cùng kề vai sát cánh với vị còn lại. Vị bà bà kia liếc mắt dò xét một lượt, nhịn không được mà lại hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về đám đệ tử đang đứng ở phía xa, phân phó:

- Mười hai canh giời sau, cấm chế sẽ quay về nguyên trạng. Các ngươi riêng phần mình cẩn thận...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play