Ở phía trước, cách một quãng rất xa, mơ hồ hiện lên một đường ánh sáng. Tựa như ánh nắng ban mai đầu tiên, khiến cho màn đêm vô biên chợt xuất hiện một khe hở, làm cho người ta chỉ muốn truy tìm mà đuổi về phía trước.

Vũ Tử hiếu kỳ vô cùng. Chẳng lẽ đó là điểm cuối hư không, vậy thì đường ra ở đâu? Nàng quay sang nhìn Lâm Nhất, vừa hay cũng đúng lúc đối phương quay người lại. Cả hai nhìn nhau, không một ai nói gì, chỉ là không hẹn mà cùng gật đầu ra hiệu, sau đó cả hai lập tức ánh vai vội vã lướt chạy trong bóng đêm.

Ước chừng ba canh giờ sau thì đường ánh sáng kia cũng dần dần biến thành một mảnh. Lại đi thêm hai canh giờ, một mảnh đã trở thành vô số vệt sáng lốm đa lốm đốm. Đi tiếp thêm nửa canh giờ, cả hai người đều chậm rãi dừng chân, dáng vẻ ngạc nhiên không thôi.

Phía trước là một vòng xoáy cực lớn, phạm vi chừng ba năm trăm trượng, chung quanh còn có vô số tinh quang xoay tròn. Cảnh tượng đồ sộ kia, giống như Tinh Hải sáng lạn, thần bí!

Ở giữa Tinh hải, có ngàn vạn toái tinh phi hỏa tụ tập lại một chỗ, hình thành nên một tia sáng chói mắt kéo dài hơn mười dặm. Tia sáng kia mơ hồ phân thành hai màu đen trắng, rồi lại quấn quít với nhau hòa làm một thể, tuy hai mà một. Xu thế xoay tròn là theo chiều từ trong ra ngoài, càng ra ngoài thì tốc độ càng chậm, tình cảnh có chút quỷ dị.

Càng kinh người hơn chính là, ở chính giữa vòng xoáy hào quang kia giống như có ẩn chứa một uy lực vô cùng cường đại. Vô số toái thạch, lưu tinh bị cuốn đến chỗ đó, sau đó thì lập tức bị nuốt chửng. Nếu như có kẽ hở sẽ lập tức bắn ra, rồi hóa thành phi hỏa cường đại, bắn tung tóe ra khắp bốn phía, sau đó cứ lặp đi lặp lại mãi cái vòng tuần hoàn kia...

Khi đến gần tinh hải, chỉ còn cách nơi đó tầm mười dặm thì có thể cảm nhận được rõ ràng từ trận cương phong mạnh mẽ càn quét trong hư không, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn thả mình để gió cuốn đi. Hơn nữa còn có một loại xúc động muốn dung nhập vào trong đoàn hào quang kia.

Nội tâm Vũ Tử chợt sinh ra một cảm giác sợ hãi, không khỏi lùi lại phía sau mấy bước, hoảng hốt thốt lên:

- Đó không phải là trung tâm táng tinh chứ? Chuyên thôn phệ vạn vật...

Lâm Nhất đứng yên bất động, vẫn đang ngưng thần nhìn về điểm sáng chói mắt phía trước. Qua sự dò xét của thần thức, hắn có thể biết được, trong vòng mười dặm chung quanh màn hào quang kia, không chỉ có từng trận cương phong càn quét trong hư không mà còn có từng viên cự thạch, hình dạng như những quả trứng rải đầy khắp nơi, bên trong mơ hồ ẩn chứa nguyên khí và linh khí nhè nhẹ. Mà theo từng đạo lưu tinh dung nhập vào, nơi đó lại càng thêm hỗn độn. Nhưng mà...

Trong đôi mắt của Lâm Nhất, đột nhiên hiện lên tia sáng màu tím, kế đó thì biểu cảm của hắn là vô cùng ngạc nhiên. Dưới cái nhìn của huyễn đồng tử là một mảnh hỗn độn. Vòng xoáy tinh hải uy thế khổng lồ vậy mà không thấy đâu nữa. Chỉ còn lại từng đạo khí cơ lộn xộn xoay quanh trong không trung, rõ ràng là do thiên địa cấm chế tạo thành.

Khu vực táng tinh đủ để khiến người ta sợ hãi, đồng thời cũng không dám đến gần. Mà một màn sống động kia, cũng chỉ là hư ảo!

- Không sao, chỉ là hư không cấm pháp mà thôi!



Lâm Nhất thả nhiên nói một câu, vẫn im lặng nhìn về phía trước.

- Khu vực táng tinh đều là ảo giác? Vậy thì lưu tinh lúc trước cũng vậy sao?

Vũ Tử khó có thể tin được.

Lâm Nhất trầm ngâm một chút, sau đó quay đầu lại. Dưới sự chiếu rọi của tinh quang, dáng người cách hắn không xa càng trở nên hết sức xinh đẹp. Hắn nhìn lướt qua, liền vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác, nói:

- Lưu tinh trước đây đương nhiên không phải giả, cũng không biết là chúng rơi đến đâu. Mà nơi này thì chính là ảo giác, hoặc là một tòa trận pháp được ai đó bố trí ra. Điểm mấu chốt trong đó thì không thể biết được...

Vũ Tử giật mình, lại nói tiếp:

- Hư không cấm pháp rất huyền diệu, thần thức không thể nhận ra được. Mà pháp nhãn của ngươi quả nhiên bất phàm, không biết là đó là thần thông gì, có thể chỉ giáo...

Nàng năm lần bảy lượt nhìn thấy sự khác thường trong đôi mắt ủa Lâm Nhất, không nén được tò mò mà hỏi đến.

- Huyễn đồng tử chi thuật! Là do thị nữ của Đế Phi Thiên Huyễn tặng cho!

Nếu đổi lại là người khác, thì căn bản là Lâm Nhất đã không thèm giải thích. Nhưng lúc này, hắn lại trả lời rất thành thật.

Thiên Huyễn, là một người khác sao? Vũ Tử yên lặng, bước lên trước hai bước, vòng xoáy tinh hải phía trước vẫn là hư thật khó lường. Nàng thoáng do dự một hồi, lại rất tùy ý mà hỏi thăm:

- Không phải ngươi nói nàng đã chuyển thế sống lại rồi sao? Như thế nào nàng lại truyền thụ cho ngươi thần thông? Kiếp này đã gặp lại ở đâu?



Lâm Nhất không cần suy nghĩ nhiều, lên tiếng trả lời vấn đề của nàng:

- Trước lúc cách biệt, nàng đã tặng thần thông cho ta. Hơn sáu trăm năm qua, nàng đã là một Luyện Hư tu sĩ của Tiên vực...

- Ngươi... Ngươi có thể tìm được nàng không? Cả hai làm thế nào để nhận ra nhau...

Vũ Tử âm thầm lắc đầu, vẫn khó có thể mà tin được. Hắn sẽ không đối xử với ta giống như những người khác chứ? Nếu thật là như vậy thì thật sự quá vớ vẩn.

- Thiên Huyễn chuyển thế trở thành người trong Yêu vực, đã được ta thu nhận làm đồ đệ. Kiếp này, nàng tên là Tiên Nô, chính là Môn chủ Cửu Châu môn Giới Nội. Về phần làm thế nào quen biết nhau...

Lâm Nhất thoáng ngừng lại một chút, nói tiếp:

- Ta với Nô nhi cũng không hề quen biết nhau, cũng chưa bao giờ cho nàng nhắc lại chuyện cũ năm đó...

Vũ Tử hơi ngẩn ra, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, nói:

- Có lẽ là vị Tiên Nô kia thành tâm bái sư, chẳng qua là ngươi đã tự mình phán đoán mà thôi.

Nàng đột nhiên cảm thấy thất vọng, giọng điệu cũng chậm rãi hơn:

- Dù có thiên thiên kết, thì qua luân hồi cũng đã đứt. Kiếp trước và kiếp này, hai người đối diện không nhận ra nhau...

Nếu bản thân nàng thật sự là Kỳ Nhi, khi được cố nhân lặn lội đi tìm như vậy, trái lại cũng có chút vui mừng. Chỉ là tất cả đều giống như cảnh tượng huyền ảo của Tinh hải vậy, đều như mây khói thoảng qua...

Lâm Nhất yên lặng thát thần, giống như đang nhớ lại điều gì đó. Sau một hồi, hắn mới lên tiếng:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play