Chung quanh tối om, không thấy lưu tinh rơi xuống, cũng khó mà tìm được tung tích của những người khác. Nhưng nơi này lại khác cảnh ban đêm ở rừng sâu núi thẳm, khắp nơi đều là một phiến thiên địa trống không.
Hóa ra... Hóa ra rơi vào hư không! Bản thân gã còn chưa chết, hặc hặc! Phốc...
Kim Thánh chợt hiểu ra tình cảnh của mình, trong sự kinh hỉ bởi vì sống sót sau tai nạn, gã không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Mà trong lúc gã há miệng cười thì lại không tự chủ mà nôn ra một búng máu.
Không chết, nhưng mà thương thế cũng không hề nhẹ! Ngoại trừ khí tức suy yếu ra thì lục phủ ngũ tạng, cùng tất cả xương cốt, tay chân gần như đều mỏi mệt đến rã rời. Sau lưng còn truyền đến từng trận nóng rát.
- Ai ôi!
Kim Thánh không nhịn được mà khẽ rên rỉ một tiếng. Cả thân thể tráng kiện đã cuộn lại một đống, nhưng vẫn cảm thấy lạnh run, khó mà chịu đựng được. Gã cúi đầu, nỗi khiếp sợ trong ánh mắt vẫn còn chưa vơi đi. Một thân quần áo sớm đã rách rưới không chịu nổi, thân thể lõa lồ, hiện ra từng đám lông vàng. Trên tay chân còn mang theo vết máu. Nghĩ đến tình hình năm đó, khi mới rời núi, hiện tại gã đâu còn có nửa phần phong thái của một vị Yêu Vương!
Nhưng mà có thể giữ được mạng, thoát khỏi thanh cự phủ kia đã là may mắn lắm rồi. May lúc ấy gã nắm bắt thời cơ nhanh, bằng không thì đã xong rồi...
Kim Thánh rùng mình một cái! Bất chợt, gã ngẩng đầu nhìn chung quanh, cái miệng dính đầy máu suýt sao một tiếng. Tu sĩ thường có câu nói, gì mà đại nạn không chết tất có hậu phúc. Lâm Nhất, ngươi hãy chờ đó cho ta...
Sau khi thở hổn hển một hơi, trong nội tâm gã lại nổi lên một suy nghĩ tàn nhẫn. Kim Thánh vung tay, lấy ra mất hạt thú đan. Nhét hết thú đan vào trong miệng, gã vẫn còn cảm thấy chưa đủ, lại lấy ra thêm một cấm chế phong bao hình thú vật.
Đây là nguyên thần của dị thú mà gã đã đoạt được lúc đi chinh phạt ở Yêu Vực, chính là một thứ tốt để chữa thương bổ khí!
Tay Kim Thánh dùng sức, cũng không quên há rộng cái miệng hổ nuốt mạnh một cái. Nguyên thần hóa thành một đoàn mây mù mang theo huyết quang, chỉ trong nháy mắt đã chui tuột vào trong bụng gã. Sau khi ựa hơi một cái, gã liền thích ý nhắm hai mắt lại.
Sau thời gian một nén nhang, Kim Thánh liền từ trong trạng thái tĩnh tu tỉnh lại, sau đó dùng lực vung vẩy hai tay, còn có chút tự đắc mà “hừ hừ” hai tiếng, tinh thần phấn chấn vô cùng. Gã dựa vào thú đan và nguyên thần lực chữa trị hết thương thế trên thân, mà một thân lông vàng cũng trở nên trơn mượt hơn rất nhiều.
Gã cần phải nghĩ cách để trở lại Tiên cảnh, gã có rất nhiều tộc nhân, đệ tử, bọn chúng sẽ không rời bỏ gã. Mà Lâm Nhất thì càng lúc càng khó đối phó, muốn ăn mảnh sợ là không thể được...
Sau khi tính toán một phen, Kim Thánh lập tức ngồi yên tại chỗ cào cấu lung tung. Hai bàn tay gã hiện ra mười móng vuốt sắc bén, khiến hư không chung quanh lập tức nứt ra rất nhiều khe hở. Nhưng mà, sau khi bận rộn hồi lâu, gã vẫn không thể nào thoát thân được.
Vô kế khả thi, Kim Thánh đã nôn nóng đến độ vò đầu bứt tai. Sau một lát, gã lại không cho là đúng mà hừ lạnh một tiếng. – “Mà thôi, đổ sang nơi khác!”
Trái lại, Kim Thánh là người khá dứt khoát. Sau khi đưa ra lựa chọn, gã lập tức xoay người rời đi. Chỉ là gã lần mò trong bóng đêm hồi lâu, nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối gì. Mà cách gã mấy chục dặm, một vãn bối trong tộc đang khốn đốn, mờ mịt nhìn ngó chung quanh.
“Ồ? Nếu nói như vậy thì sống sót cũng không phải chỉ có một người! Sau khi Bản Yêu Tôn chỉnh đốn lại bộ hạn cũ, thì ngày sau chắc chắn sẽ gào thét Tiên Vực, ha ha!”
Nội tâm Kim Thánh phấn chấn vô cùng, vội vàng lao về phía trước. Nhưng mà trong lúc đó, bước chân của gã chợt cứng đờ.
Ở trong bóng tối, hiện lên một đạo kiếm qaung màu vàng vô cùng chói mắt. Nhưng mà tên vãn bối kia lại hồn nhiên không phát hiện ra, chỉ sau chớp mắt đã bị bổ thàn hai nửa.
“ Nơi này còn có cao thủ! Là ai? Kiếm quang vừa thủ đoạn giết người kia cũng rất quen thuộc...”
Sắc mặt Kim Thánh chợt tái nhợt, đôi mắt hổ phách không khỏi trợn tròn. Kẻ đánh lén hiện thân rồi. Không phải là tên tiểu tử kia thì là ai nữa...
- Hổ lông vàng, đứng lại cho ta...
Kim Thánh vừa mới nhận ra Lâm Nhất, thì bên tai gã đã vang lên một tiếng gầm lớn. Cả người gã run rẩy một cái, âm thầm than khổ.
“Tiểu tử kia cũng rơi vào hư không sao? Làm sao sẽ? Nhưng tận mắt ta nhìn thấy, làm sao là giả được! Chuyện này... Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà!”
“Nhưng mà, Giám Dần cũng đã từng nhắc đến một câu nói phàm tục, gì mà hảo hán không quan tâm thiệt thòi trước mắt. Về chuyện này, bản Yêu Tôn hoàn toàn đồng ý!”
“Mà đã biết rõ là không thể ngăn cản được uy lực của Thiên Sát thần lôi và cự phủ, ta dựa vào điều gì mà đứng lại cho ngươi?”
Kim Thánh cũng không chần chờ nữa! Lập tức quay đầu bỏ chạy...
....
Sau khi Lâm Nhất thuận tay trừ khử một gã Yêu Nhân thì lập tức nhìn thấy một dáng người lén lén lút lút phía xa xa. Đã có vết xe đổ, vì lo sợ Vũ Tử sẽ gặp biến nên hắn liền vội vàng hét lớn một tiếng, đơn giản là để nhắc nhở và cảnh báo. Ai ngờ, Kim Thánh chỉ có một người, cũng không còn dáng vẻ kiêu ngạo vốn có, lập tức cong đuôi bỏ chạy nhanh như thỏ!
Sau một lát, một dáng người áo trắng đã tiến đến bên cạnh hắn.
Lâm Nhất cũng không vội vã đuổi theo Kim Thánh mà là đứng yên tại chỗ, có chút bất đắc dĩ nói:
- Vỗn dĩ tiện nhân mạng lớn, mà vận khí của tên lông vào kia cũng thật không kém...
Nói xong hắn liền quay đầu nhếch miệng cười khổ!
Vũ Tử xuyên qua ba mươi dặm, chạy đến chỗ hắn, thấy vậy thì nội tâm cảm thấy rất ấm áp. Đối phương cố ý đợi nàng, phần tình cảm này có thể thấy được rất rõ ràng. Mà lúc hắn mở miệng lại rất tùy ý, làm cho người ta nghe xong lại có chút mờ mịt.
- Lông Vàng? Là tục danh của Yêu Vương rời đi kia sao...
Nói được nửa câu, chợt Vũ Tử ngượng ngùng im lặng. Vốn nàng muốn hỏi tiện nhân, nhưng lại khó mà mở miệng được.
- Kim Thánh và Giám Dần chính là hai đại Yêu Vương trong Yêu vực, một tên là hổ lông vàng, một tên là hổ tạp mao, gọi đơn giản là Lông vàng và Tiện nhân! Ha ha...
Lâm Nhất bật cười thành tiếng, sau đó nhìn theo phương hướng mà Kim Thánh bỏ chạy, kế đó lại lên tiếng giải thích:
- Hơn trăm năm trước, ta vô tình rơi vào Yêu Vực, nên bị đuổi giết. Chsnh là hai cái tên Yêu Vương này một mực đuổi giết ta, hơn nữa còn đánh ta đến trọng thương. Lúc ấy ta không có đường trốn, nên mới trốn vào La gia...
Đây là muốn nhắc lại đoạn chuyện cũ ở La gia sao? Vũ Tử “Ừ” một tiếng, cúi gầm mặt, lại nghe Lâm Nhất chậm rãi nói tiếp:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT