“Xùy xùy xùy xùy...”

Một trận lốc xoáy huyết sắc, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

“Phanh, phanh”

Hai đạo lưu tinh rơi xuống, lập tức bị cự phủ nghiền thành bột mịn.

“Phốc!”

Bên trong khung cảnh kinh thiên động địa, chợt truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, giống như tiếng trường long bơi trong nước, cũng giống như tiếng mũi tên rít gào trong gió. Chỉ thấy, bên ngoài khoảng ngàn trượng, huyết quang chợt lóe lên rồi đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Kim Thánh đang kiệt lực chạy như điên, vốn định vắt hết sức lực để thoát khỏi một kích lôi đình đến từ thanh cự phủ quỷ dị kia. Nhưng đúng vào lúc này, thế đi của gã đột nhiên trì trệ, một luồng khí cơ rét buốt cường đại ập đến, bao trùm quanh thân gã, khiến gã bị khống chế gắt gao. Kim Thánh hoảng sợ quay đầu, lập tức kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.

Bên trong phi hỏa toái tinh văng khắp trời, một đạo huyết quang đột nhiên rơi xuống. Ngay sau đó, một đạo hà quang kinh diễm bành trướng, kéo dài, lúc ẩn lúc hiện. Sáng tối cũng lập tức nghịch chuyển, âm dương lưỡng cách.

Kim Thánh thất hồn lạc phất, nội tâm dần dần trầm xuống. Gã cảm nhận được một bàn tay vô hình đang hung hăng chụp đến, trong tình huống thân bất do kỷ, trước mắt gã đột nhiên xuất hiện một màu đen...

Cùng lúc đó, ở trong khu vực táng tinh bỗng nhiên nhấc lên một con sóng lớn. Bên trong hắc triều phấp phới chính là thiên địa bị phá vỡ. Lưu tinh rơi xuống chung quanh, từng đạo bị cắn nuốt. Mấy tên Yêu nhân khong kịp né tránh cũng bị cuốn vào trong đó, liên tiếp gào rú lên vô cùng thê thảm...

Thấy tình hình này, Lâm Nhất đang đuổi giết kẻ địch cũng vội vàng dừng chân.

Hắn dùng Thái Sơ lực lượng để thi triển Thiên Ma tứ ấn, chỉ muốn nhất kích tất sát Kim Thánh. Ai ngờ, sau khi cự phủ đánh nát hai đạo lưu tinh, đã khiến cho hư không trong khu vực táng tinh trở nên bạo loạn. Nhớ đến tình hình lúc trước, hắn lập tức nổi lên đề phòng. Còn không đợi hắn lách mình né tránh, thì đã có một tiếng hét yểu điệu vang lên.

- A...



Nghe thấy, Lâm Nhất bỗn nhiên quay người lại! Vũ Tử vẫn còn đang ở sau lưng hắn sao? Chung quanh, khí cơ hung hăng điên cuồng và hắc triều cuồn cuộn vẫn đang không ngừng quấy đảo. Cách chỗ hắn chừng vài dặm, đứng giữa màn lưu tinh tán loạn, một dáng người áo trắng chớp động vài cái rồi đột nhiên biến mất...

Thấy vậy, Lâm Nhất liền trợn trừng hai mắt, khó nén được kinh hãi. Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức sải chân lao đi. Trong nháy mắt kia, quanh thân hắn nổi lên một tầng hào quang, còn hắn thì đã giống như một tia chớp đâm sầm vào trong hư không...

Sau một lát, trận cuồng loạn kia rốt cuộc cũng chậm rãi tiêu tán đi. Kim Thánh Yêu Vương, chín Yêu Nhân và Lâm Nhất, Vũ Tử đều đã biến mất không thấy đâu nữa.

Hơn một trăm người dần dần tụ tập lại một chỗ, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn. Đặc biệt là chúng đệ tử vãn bối dưới trướng Kim Thánh. Tất cả đều lo sợ, bất an. Yêu Vương nhà mình và kẻ cần truy sát, tất cả đều đã biến mất rồi, tiếp theo nên làm gì nữa đây.

- Khụ, khụ! Tất cả hãy an tâm một chút, đừng nôn nóng...

Khác với dáng vẻ uể oải của mọi người, Gám Dần tươi cười, chậm rãi bước ra khỏi đám người. Lão vươn tay vuốt chòm râu bạc trắng của mình, lại nhìn về phía trước dò xét. Sát cơ chung quanh vẫn chưa tiêu tán hết, hư không vẫn còn đang chao đảo. Nếu muốn tiếp tục tiến về phía trước, chỉ sợ phải đi đường vòng. Mà lưu tinh thì vẫn còn đang không ngừng rơi xuống. Vị lão huynh đệ kia lại không thấy tung tích đây. Không chỉ có vậy, mà ngay cả truyền thừa Yêu tộc cũng cùng theo Lâm Nhất mà bất mất vô tung.

Nhưng mà, tuy có điều mất, nhưng cũng có đoạt được! Chỉ cần dưới trướng có mấy trăm cao thủ tu vi Yêu Vương, thì bản thân lão chẳng phải là Vương trong đám Yêu Vương, Chí Tôn một phương hay sao...

- Trời có gió mây khó lường, người có họa phúc sớm tối! Kim huynh dũng mãnh, cùng kẻ thù đi trước, ô hô...

Giám Dần quay người lại, ánh mắt đảo qua bốn phía, trang nghiêm thở dài một tiếng. Sau đó, lại không nén được sự vui vẻ, nhìn về đám tộc nhân của Kim Thánh, trấn an:

- Đại nghiệp của Kim huynh chưa thành, ta sao có thể lời biếng được! Từ ngày hôm nay, không bằng hai nhà chúng ta hợp nhất...

....

Trong tích tắc rơi vào hư không. Vũ Tử đã lập tức cảm thấy tuyệt vọng.

Lâm Nhất bảo nàng đi trước, vì sao tại thời điểm mấu chốt nàng lại lùi bước chứ? Nhưng mà, Ma phủ huyết sắc kia sát khí quá nặng, khiến người ta khó mà đến gần được. Lúc ở Thăng Tiên đài, nàng đã từng nhìn thấy hắn thi triển cự phủ thần thông, tuy là đối phó với thiên kiếp, nhưng uy lực hiện ra lại chưa phải là mạnh nhất. Mới vừa rồi, hắn tung ra một kích thịnh nộ, quả thật là quá sức kinh người. Lúc nàng lùi lại phía sau, thì lập tức có mấy đạo lưu tinh liên tiếp rơi xuống, trong lúc vội vàng, khó tránh được sinh loạn...

Vũ Tử còn chưa kịp tự trách mình thì cảnh vật trước mắt đã thay đổi. Nàng vội vàng thúc giục pháp lực để bảo vệ mình, sau khi phát hiện toàn thân cao thấp không tổn hại gì mới thở phào một hơi, nhưng cũng lập tức rơi vào mờ mịt. Nàng vẫn chưa thân tử đạo tiêu, vậy thì đây là chỗ nào?



Bốn phương mờ mịt, không xác định được phương hướng. Giống như đặt mình trong màn đêm, thiên địa một mảnh hỗn độn. Ở chỗ này, thị lực và thần thức đều khó mà đi xa được. Bóng tối vô biên và khí lạnh khó chịu được ập đến, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, vô thức còn cảm thấy cô đơn!

Giờ này khắc này, Vũ Tử chợt cảm thấy mình giống như một đứa trẻ bị lạc đường, không biết phải đi vào đâu, cũng chẳng biết, dựa vào pháp lực thì có thể chống đỡ được bao lâu. Chẳng lẽ nơi này hoàn toàn đoạn tuyệt với nhân thế, chỉ có thể chờ đợi đến lúc tàn lụi? Thính Vũ tiểu trúc, sư phụ, La gia, còn có... Tất cả đều đã cách xa! Trong lúc nhất thời trong đầu nàng xuất hiện đủ loại suy nghĩ rối như tơ vò. Nàng không cảm thấy bi thương, chỉ cảm thấy bàng hoàng và cô đơn lạnh lẽo...

- Kỳ Nhi!

Ở trong bóng tối, Vũ Tử lẻ loi trơ trọi chìm trong tĩnh lặng. Nàng đặt mình ở chỗ đó, giống như một đám mây mờ nhạt. Bởi vì không có gió, nên nàng chẳng thể nào bay lượn được...

- Kỳ Nhi!

Trong lúc mơ hồ, lại có một tiếng gào thét thê lương truyền đến, Vũ Tử lập tức bình tĩnh! Cũng không phải là hoảng hốt, mà rõ ràng là có người đang gọi nàng. Là hắn, Lâm Nhất...

Đôi mắt nàng sáng lớn, quay đầu nhìn khắp bốn phương. Vũ Tử vẫn cứ như vậy, tiếp tục nhìn về phía xa trông ngóng. Hai tay nàng ôm lại trước ngực, không nhịn được mà cắn nhẹ bờ môi. Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt nghe thấy tiếng gọi kia, nàng giống như giữa đêm khuya gặp được ánh đèn, trong lúc lạc đường lại tìm được bạn đồng hành. Cảm giác cô đơn lạnh lẽo vừa mới xuất hiện cũng lập tức biến mất. Mà hắn vốn dĩ đang đuổi giết Yêu Vương, vì sao lại đích thân lao vào trong hiểm địa, là vì nàng mà liều lĩnh sao...

Vũ Tử vừa định lên tiếng, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy sợ hãi...

Nàng nên đáp lại như thế nào đây? Hắn là đang tìm kiếm Lan Kỳ Nhi hay là tìm kiếm nàng...

Vũ Tử còn đang chần chờ thì phía trước đột nhiên hiện lên một đường hào quang màu bạc. Thoáng cái, một con giao long dài hơn một trượng từ xa bay đến gần. Chỉ trong nháy mắt, một ánh mắt màu tím đã chiếu về phía này. Đối phương vừa mới hiện thanh, đã lập tức hớt hải kêu lên:

- Kỳ Nhi! Có ổn hay không? Thật sự là cảm ơn trời đất, mới vừa rồi quả thật là quá dọa người, ha ha...

- Là... Là ta...

Vũ Tử nhìn dáng người hiên ngang và gương mặt quen thuộc đang đứng cách mình ba trượng, lại nhìn giao long màu bạc hóa thành trâm gài tóc quay trở về trên đỉnh đầu hắn, lúc này mới hoàn hồn lên tiếng đáp lời. Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã phát hiện bản thân nói năng lộn xộn! Sắc mặt nàng lập tức trở nên thẹn thùng, ánh mắt hơi rũ xuống!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play