Lấy một địch nhiều, hơn nữa còn trong tình thế thế đơn lực yếu, cần phải tận dụng mọi thời cơ, đánh được bao nhiêu thì đánh, chiếm được tiện nghi liền bỏ chạy. Đó chính là đạo lý lấy loạn thủ thắng! Mà thước có chỗ dài, tấc có chỗ ngắn. Trong tình hình như thế này, sợ nhất chính là phải triển khai trận thế lấy cứng đối cứng. Thời gian chiếm tiện nghi đã qua rồi, muốn sử dụng lại chiêu cũ đương nhiên là không được.

Lâm Nhất vừa nghĩ đến chuyện bứt ra tránh đi thì đột nhiên phát hiện cả người mình chợt cứng đờ, động tác trở nên trì trệ. Một áp lực nặng nề như núi lớn áp đỉnh, làm cho người ta hít thở không thông đột nhiên tập trung lên thân hắn.

Đó chính là áp lực do một trăm bảy mươi, tám mươi Yêu Nhân gây ra. Tuy chúng chỉ có cái vỏ Tiên Nhân, tạm thời chưa có ruột, nhưng mà tu vi Tiên nhân thì lại không thể giả được. Hơn một trăm bảy mươi, một trăm tám mươi Yêu Nhân đồng loạt ra tay, vô số đạo sát cơ tụ tập lại một chỗ, khí thế cường đại hiếm thấy chỉ trong nháy mắt đã bao trùm, áp chế gắt gao Lâm Nhất đang đứng giữa Tẩy Tiên trì!

Từng đạo hào quang mang theo khí thế khiến người ta kinh hãi bất ngờ tấn công đến. Bên trong có pháp bảo, có thần thông, mỗi một món đều hung hãn, ẩn chứa sát cơ bức người. Trong tình trạng nguy cấp, Lâm Nhất thoáng ổn định bước chân. Tuy hiểm nguy nhưng lại không hề loạn. Ở giữa mi tâm của hắn, một vệt kim sắc chợt lóe lên, Long ảnh lập tức xuất hiện, uốn lượn bao trùm quanh thân hắn. Hai tay của hắn khẽ dùng sức, một loạt tiếng “Rặc rặc” vang lên, chung quanh nứt ra vô số khe hở màu đen thật nhỏ. Chỉ một chớp mắt sau, thân hình của hắn lập tức biến mất tại chỗ. Tiếp đó là một tiếng nổ mạnh rung trời lệch đất vang lên.

“Oanh”

Hơn một trăm bảy mươi, một trăm tám mươi đạo quang mang đồng loạt rơi xuống, tựa như lôi đình đột nhiên đánh xuống. Chỉ trong chốc lát, đất rung núi chuyển, khí tức bạo loạn, mây mù bay tứ tung, tình cảnh rất kinh người.

Trong một màn khói thuốc súng mờ mịt, từng trận nổ vang vẫn không ngừng diễn ra, một đám Yêu Nhân đều sững sờ trợn tròn hai mắt. Tẩy tiên trì trước mắt bọn hắn, tuy có cấm chế phòng hộ, nhưng vẫn bị đánh, rách ra một hố nhỏ sâu chừng một trượng. Nhưng mà đối thủ của bọn hắn thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Chợt vào lúc này, từ trên trời lại có người giương giọng quát:

- Có Yêu tộc phản nghịch, xâm nhập vào tiên cảnh ý đồ làm loạn, đồng đạo tiên vực chúng ta hợp lực tiêu diệt chúng!

Nghe tiếng, một đám Yêu nhân đang đứng trong Tẩy Tiên trì vội vã ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy, trên đỉnh núi cao ngàn trượng chung quanh sơn cốc, có hơn ba trăm tu sĩ bao vây. Mà trong số đó, lại còn có một dáng người ngạo nghễ vô cùng, chính là Lâm Nhất vừa đào thoát. Tay hắn xách kim kiếm, thần thái bễ nghễ. Cách đó không xa, là bốn người khác đang giằng co với hắn. Chính là hai vị Yêu Vương Kim Thánh và Giám Dần, cùng đệ tử của bọn hắn.

Lúc này, đám Yêu Tộc đều đặt thân ở đáy cốc, hơn nữa chung quanh đều đã bị bao vây. Những tu sĩ Tiên vực kai từ trên cao nhìn xuống, thừa cơ ra tay, phe hắn khó tránh được phải ăn đủ một trận. Mà một kích không thành, lại không được phân phó, hơn một trăm Yêu Nhân vừa mới ra tay lập tức sững sờ đứng chết trân ngay tại chỗ. Hơn ba trăm gia hỏa còn lại cũng biết không thể trốn nổi nữa, từng người một lần lượt lao ra khỏi góc khuất.

Kim Thánh và Giám Dần căn bản cũng không chú ý đến đám tu sĩ Tiên vực kia, chỉ lưu ý đến động tĩnh ở phương xa, sau đó lại thả nhiên thu hồi ánh mắt. Trái lại, thì lại mang theo dáng vẻ bất khả tư nghị đánh giá bóng người quen thuộc đang đứng cách bọn hắn khoảng mấy trăm trượng. Trong lúc ánh mắt hai bên chạm nhau, một người thì nheo mắt, một người khác thì lại kinh ngạc nhìn đối phương:



- Lúc này mới có ba ngày thôi, tại sao ngươi lại có tu vi Tiên nhân trung kỳ rồi? Nhưng lúc ra tay, uy lực lại không kém hậu kỳ...

Lâm Nhất cũng chỉ ưm hửm vài tiếng, hoàn toàn không để câu hỏi của Kim Thánh ở trong lòng! Chỉ là không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn về phía xa!

- Tu vi? Long Tôn và Ma Tôn cường đại thì cũng không có gì phải bàn thêm. Mà bản bản tôn là hợp thể viên mãn! Về phần tu vi chân thật của Lâm mỗ, làm sao có thể cho đám Yêu Nhân các ngươi khám phá ra được!

Cách đó chừng mười dặm, hiện ra ba dáng người, đang bị mấy vị tu sĩ khác vây quanh. Đoàn người kia cũng không tiến đến gần, lần lượt dừng chân xem xét tình hình.

Lâm Nhất nhìn về phía dáng người áo trắng đằng xa, kế đó mới quay đầu xem xét tình hình chung quanh, có chút bất đắc dĩ quệt quệt khóe môi. Mấy trăm tu sĩ Ngoại giới ai nấy đều bày ra dáng vẻ đề phòng, căn bản là không một ai chú ý đến hắn. Còn Thương Linh Tử thì đã trực tiếp bỏ chạy về phía xa, rõ ràng là muốn phụng bồi mọi người xem một trận náo nhiệt.

- Chúng ta là tu sĩ Đức Thiên Hoa gia, chớ có ngậm máu phun người...

Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, người vừa mở miệng chính là Giám Dần đang cách chỗ hắn chừng mấy trăm trượng. Chỉ thấy đối phương tuy nở nụ cười, nhưng khí thế lại khá là hung hăng, lão quát:

- Trên tay ngươi dính máu của hơn hai mươi đệ tử nhà ta, chính là kẻ thù không đội trời chung với chúng ta! Tuy là không chết không thôi, nhưng đó là ân oán giữa hai nhà, không liên quan đến người ngoài, cũng không liên quan đến Tiên vực...

- Ha ha! Tiện nhân...

Lâm Nhất tiêu soái cười cười, ngẩng đầu quát lên:

- Các ngươi là tu sĩ Đức Thiên Hoa gia? Vậy thì năm sáu trăm tên đệ tử Yêu Nhân kia là từ chỗ nào chui ra? Đáng lý phải quang minh chính đại mà tu luyện, tại sao phải lén lén lút lút như vậy...

Hắn dùng Kim Long kiếm trong tay, trực chỉ xuống bên dưới, tiếp đến thì hùng hồn thét hỏi:



- Nếu như không phải có dụng ý bất lương vậy thì vì sao phải phá hủy Tẩy Tiên trì?

Ánh mắt Giám Dần lóe lên, vội vàng theo sát Kim Thánh và đám người chung quanh cúi đầu nhìn lại. Tẩy Tiên trì vậy mà lại khô cạn thấy đáy rồi, hơn nữa còn xuất hiện một hố đá, bừa bộn không chịu nổi, đâu còn dáng vẻ tiên gia khí tượng nữa. Mà Thái Sơ chi khí cuồn cuộn không ngớt cũng đã tiêu tán thành mây khói, một số nơi gần như đã không còn dấu vết nữa.

Hỏng mất! Còn có hơn ba trăm đệ tử còn chưa tu thành tiên thể! Thấy thế, Kim Thánh lập tức nóng nẩy, ngẩng đầu phẫn nộ quát:

- Ngươi mới là tên đầu sỏ gây nên...

Lâm Nhất hất cằm, một bước cũng không chịu nhường, châm chọc nói:

- Ai đúng ai sai, cao nhân tiền bối Tiên vực tự có phán xét! Mà Đức Thiên Hoa gia lại không dám thu giữ năm sáu trăm tên Yêu Nhân vô pháp vô thiên, hừ...

Hắn nhổ nước miếng đè chết người, hai tay cũng không hề nhàn rỗi, chẳng biết từ lúc nào đã lấy ra một khối ngọc giản, cẩn thận xem xét tường tận.

Da mặt Giám Dần trở nên co quắp, quét mắt nhìn đám tu sĩ chung quanh, có chút e dè nói:

- Đệ tử chúng ta đi trước một bước tiến vào Tiên cảnh, là dựa vào bản mệnh thần thông của Yêu tu, cũng không có người ngoài giúp đỡ...

Lão là đang muốn uyển chuyển nói lý lẽ. Nhưng mà Kim Thánh thì lại không kiên nhẫn như vậy, gã hung ác quát lên:

- Nếu muốn giữ được mạng thì giao ra bảo vật cho Yêu tộc ta, bằng không thì...

- Bằng không thì ngươi sẽ làm thế nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play