Sơn cốc tràn ngập mây mù, ánh mặt trời mông lung. Giống như là trong khoảng thời gian gần tối, hoặc là ở trong hỗn độn. Thái Sơ chi khí nồng đậm từ bốn phương tám hướng vọt đến. Xuyên qua da thịt, men theo kinh mạch len lỏi đến khắp các tế bào trong cơ thể. Lúc luồng khí tức kia tiêu tán đi, nguyên lực luôn chèo chống cho tu vi cũng dần dần khuếch tán đều trong khí hải...

- Lâm Nhất đạo hữu, Lâm huynh đệ... Có thể độ kiếp thật sự đáng mừng đấy...

Chẳng bao lâu sau, theo quá trình khổ tu, Thái sơ lực lượng giống như biến thành vô nguyên chi thủy. Lúc này, ở bên trong khí hải lại xuất hiện nhiều hơn một hạt giống. Hạt giống theo gió nảy mầm, để lộ mầm non xanh biếc, dần dần sinh trưởng tươi tốt, khỏe mạnh, hơn nữa còn tản ra sinh cơ bừng bừng...

- Ta cũng không cấu kết với Yêu tộc, càng không có ác ý gì với Lâm đạo hữu và các đồng đạo trong giới. Nếu không.... Nếu không phải như thế thì tại sao ta lại dám gửi thân cho Lôi gia? Ngươi không chịu tin ta thì phải tin tưởng trưởng bối Lôi gia mới phải....

Thái Sơ lực lượng chậm rãi tràn đầy, sự phân bố quanh thân đã bắt đầu có sự khác biệt. Có một vài thương thế vốn rất nghiêm trọng, vậy mà trong lúc vô tình đã khỏi hẳn. Ma Tôn và Ma Long giống như biến mất khỏi cơ thể hắn, rồi lại hóa cùng một thể với khí cơ, có mặt khắp nơi trong cơ thể. Loại cảnh giới huyền diệu, cộng tồn với trời đất này chính là tu vi Phạm Thiên Thái Huyền Tiên Nhân sơ kỳ sao?

- Ngươi... Dù sao thì ngươi cũng sẽ không vì một việc nhỏ nhặt này mà đi đắc tội với Lôi gia đúng không? Nghĩ lại giao tình trong Hương Tử Giới nội, ta xin khuyên ngươi một câu, tu nên lấy tiên đạo làm trọng...

Ở trong một góc trong Tẩy tiên trì, một vị lão giả râu tóc bạc trắng đang tận tình khuyên bảo, phân trần. Có thể nói là lời lẽ lấy có lý có tình. Chỉ là, Lâm Nhất ngồi đối diện với lão thì từ đầu đến cuối đều bất động, hắn chậm rãi sửa sang lại quần áo, dáng vẻ còn rất lạnh nhạt, như có điều suy nghĩ. Tu vi của Đạo tôn cũng đang tăng lên nhanh chóng, đã trực tiếp nhảy qua Hợp thể trung kỳ viên mãn, lao thẳng đến Hợp thể hậu kỳ tiểu thành, đại thành....

- Nếu như Lâm đạo hữu không có việc gì, vậy thì xin thứ lỗi, tạm thời không thể tiếp được! Ngày sau trở lại, ở trong Giới Nội ta và ngươi nhất định sẽ tán gẫu một phen...

Lão giả bày ra dáng vẻ ôn hòa, kế đó muốn đứng dậy rời đi. Đối phương đã không lên tiếng, nhất định là bởi vì có điều cố kỵ. Dù sao cũng đều là tiên nhân, cần gì phải tổn thương hòa khí. Lại nói tiếp, chỗ tựa sau lưng của lão chính là Lôi gia vô cùng cường đại đấy...

- Ha ha! Thương Linh Tử...



Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Nhất lại lạnh nhạt mở miệng gọi một tiếng. Lão giả râu tóc bạc trắng kia chính là Thương Linh Tử. Thấy mình hiện tại đang ở trong tình thế bị ép buộc, lão rất thức thời mà tiến sang chỗ hắn. Giọng điệu của Lâm Nhất khá là mập mờ, rõ ràng là trong lòng còn có chỗ nghi kỵ.

- Lâm đạo hữu! Không biết còn có chỉ giáo gì...

Thương Linh Tử cũng nở nụ cười, tròng mắt lại liên tục đảo quanh.

Sau khi Lâm Nhất đáp xuống Tẩy Tiên trì thì lập tức dẫn Thương Linh Tử đến một khu vực rất yên tĩnh, vắng vẻ. Kế đó thì hắn lại tìm một tảng đá, tùy ý khoanh chân ngồi xuống. Ở chỗ kia, hắn thu hồi long giáp che thể, lại điềm tĩnh cởi đạo bào và giày, lúc này mới chú ý đến sự biến đổi tu vi của mình. Mà bây giờ, thấy có người định rời đi, thì hắn mới có chút giật mình, hắn duỗi tay kéo lại vạt áo, nhướng mày, điềm nhiên nói:

- Nếu không thành thành thật thật nói chuyện một chút, ta sẽ ném ngươi ra khỏi Tẩy tiên trì!

Thương Linh Tử nghe vậy thì giật thót, không tự chủ mà lùi lại phía sau một bước. Thấy đối phương cười mà không phải cười, hai hàng lông mày còn nhíu chặt lại, uy thế bức người, nhất thời, lão không biết phải làm sao, có chút lúng túng nói:

- Ngươi... Mặc dù ngươi thật sự có bản lĩnh này, nhưng chẳng lẽ ngươi không sợ Lôi gia và các tiền bối cao nhân ngoại giới?

- Ha ha! Hù chết người! Nhưng mà...

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, dáng vẻ lại mang chút giễu cợt, tiếp tục hời hợt nói:

- Ân oán giữa ta và ngươi, thì liên quan gì đến người khác! Lúc này, ngay chính nơi này, nếu như ta ra tay, thì còn có ai có thể ngăn cản được? Không tin? Vậy thì thử một lần xem...

Gương mặt Thương Linh Tử chợt xuất hiện một tầng đỏ ửng, nhưng rất nhanh đã biến không thấy đâu nữa. Người trước mắt lão đây rất lợi hại, lão đã được tận mắt chứng kiến rồi. Hôm nay, nếu như hắn đã có thể một mình độ kiếp, chắc chắn còn có bản lĩnh khác mà lão chưa từng biết đến. Nếu như lúc này thật sự xảy ra tranh chấp, Lôi gia làm sao có thể xen chân vào việc của người khác, cuối cùng thua thiệt cũng chỉ có mình lão...



- Chuyện này... Nếu như Lâm đạo hữu là người độ lượng, vậy thì không ngại thẳng thắn với nhau một lần...

Sau khi cấp tốc suy nghĩ, Thương Linh Tử không những không giận, trái lại còn trầm tĩnh đến lạ. Có mấy lời tuy nói ra sẽ mất mặt, nhưng nếu như cố chấp không muốn nói thì nhất định phải bỏ mạng. Sau khi đắn đo, cân nhắc thật cẩn thận, lão cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nói ra hết những chuyện mà mình đã gặp phải cho Lâm Nhất nghe.

Theo như lời của Thương Linh Tử thì, bởi vì để né tránh Lâm Nhất, nên Thương Linh Tử mới luôn trốn chui trốn lủi ở ngoài không về. Chỉ là, thời gian Tử Vi tiên cảnh mở ra lại sắp đến gần, nên mới không thể không lên đường quay về Giới Nội. Không ngờ vận rủi ngay trước mắt, trong lúc lão đi tìm kiếm truyền tống trận thì bị một đám Yêu nhân vây đánh. Mắt thấy khó mà giữ được mạng, hơn nữa còn nghe đối phương nhắc đến tục danh của Lâm Nhất, nên lão đã vội vàng xin tha.

Mà bên trong đám yêu nhân kia, còn có cả Kim Thánh và Giám Dần. Dễ dàng bắt được một tu sĩ như vậy, khiến cho cả hai lão gia hỏa kia đều vui mừng không thôi. Chuyện này đúng thật là, lấy người so với người, chẳng ai giống ai. Lâm Nhất là loại người xảo trá, gian xảo đến đây, dễ gì mà đối phó được. Ai ngờ đã qua cơn khổ, ngày sung sướng tự đến, gió xuân bất chợt vờn qua, bọn hắn ngoài ý muốn biết được tung tích của tiểu tử kia.

Ngay lúc đó, Thương Linh Tử vì muốn cầu đường sống mà đã liều lĩnh lập lời thề với trời đất, nói sai trời tru đất diệt. Lão nói, lão biết rõ Lâm Nhất đã đến Tử Vi tiên cảnh, chỉ cần trên đường đi bố trí mai phục thì nhất định có thể thả lưới bắt chim. Nhưng mà, lão cũng không dám nói ra lai lịch thật sự của Lâm Nhất. Một đám Yêu Nhân cực kỳ hung ác, nếu như thật sự tìm đến Giới Nội thì đừng nói là Hành Thiên Tiên vực, mà chỉ sợ ngay cả bảy nhà khác cũng đều phải gặp nạn...

Nếu nói đến việc trêu đùa tâm cơ thì hai vị Yêu Vương kia quả thật không phải là đối thủ của Thương Linh Tử. Thấy đối phương lập rất nhiều lời thề mà tu sĩ kiêng kỵ, hai người kia lập tức hớn hở bày trận vây bắt Lâm Nhất. Hơn nữa, Giám Dần còn triệu hoán Thương Quý và Si Loan thú của lão đến đây hỗn trợ.

Quả nhiên, từ bên trong Giới Nội thật sự có một đám người tiến vào Tử Vi tiên cảnh. Hơn nữa, bởi vì có nội ứng ngoại hợp, nên rốt cuộc, cả đám người kia đều đã rơi vào cạm bẫy của đám Yêu Tộc. Chỉ là, tình hình cuối cùng lại nằm ngoài dự liệu...

Thương Linh Tử chẳng những không hỗ trợ bọn hắn bắt Lâm Nhất, mà còn mượn cơ hội này để chạy trốn khỏi Yêu tộc. Lão vội vàng lao vào trong Tử Vi tiên cảnh, hơn nữa còn được như nguyện, gia nhập vào môn hạ của Lôi gia. Đây xem như là một sự ban thưởng mà Lôi Vân Tử dành cho lão khi lão quy hàng...

Nửa canh giời sau, ở chỗ này chỉ còn lại một mình Lâm Nhất đảo mắt nhìn chung quanh.

Được biết toàn bộ hành vi bỉ ổi của Thương Linh Tử, Lâm Nhất cũng không tiếp tục chất vấn nữa. Dùng ngôn ngữ đe dọa, hay là trở mặt giết người thì cũng đều là thủ đoạn mà thôi. Hiện tại, phải tiến và Tẩy tiên trì rèn luyện tiên thể mới là việc chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play