Giữa Lâm Nhất và Tống Huyền Tử và Mị Nương dù gì thì cũng từng có sự trải qua cùng chung hoạn nạn. Lại vì sự dính dáng của Tiên Nô, giao tình lẫn nhau không phải bình thường! Một đôi cố nhân hai trăm năm không gặp mặt nhau, trong tinh không bất ngờ gặp lại, khó tránh khỏi có lời muốn nói...
Từ trong miệng của Tống Huyền Tử biết được, tháng ngày trong những năm này của ông ta cũng không dễ vượt qua.
Lúc trước vào thời điểm rời khỏi sơn môn, có sư trưởng đồng môn cùng đi, có thể gọi là người đông thế mạnh mà đại quy mô. Ngàn năm sau đó, những người khác vẫn như cũ tung tích không rõ, Tống Huyền Tử lại dẫn theo nghĩa nữ đã trở lại.
Núi vẫn là núi kia, nước vẫn là nước kia, mà khuôn mặt quen thuộc trong sơn môn lại không mấy người. Mặc dù hai ba vị đã từng là sư huynh đệ, từ lâu thành nhân vật trưởng bối, không chỉ có không nhiệt tình đối với sự quay trở về của Tống Huyền Tử, ngược lại thì tăng thêm nghi kỵ và nghi ngờ trùng trùng.
Chớ thở dài lòng người dễ thay đổi, chỉ nói cảnh còn người mất!
Hết thảy đều không phải như ý muốn, tấm lòng son của Tống Huyền Tử dần dần tịch mịch. Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải nói ra tình hình cụ thể và tỉ mỉ của tai nạn năm đó với trưởng bối trong môn phái, cùng với đại khái lai lịch của mình. Như thế, ông ta tạm thời thoát khỏi các loại chỉ trích không hiểu.
Trải qua một phen thị phi hành hạ này, Tống Huyền Tử cuối cùng đã thông hiểu, cũng âm thầm đưa ra quyết định. Chỉ đợi bế quan tăng lên tu vi, tức khắc quay trở về Yêu vực tìm Mị Nương. Vừa đúng dịp gặp sư huynh Khổng Hạ Tử và sư điệt Phương Tất chủ động tốt như thế, ông ta không suy nghĩ nhiều, thuận lợi phó thác Tiên Nô cho thầy trò dụng tâm khó lường này...
Khổ tu hơn mười năm, Tống Huyền Tử cuối cùng đã có tu vi của Hợp Thể, nhưng sau khi độ xong Thiên kiếp xuất quan, bị quay đầu rót một thùng nước lạnh. Sư huynh, sư điệt và Tiên Nô đã đi ra ngoài mấy chục năm không thấy quay lại, còn sơn môn thờ ơ đối với chuyện này. Phải biết tiên đồ từ từ, sinh tử cũng tầm thường, hơn nữa chớ nói đây chẳng qua là ba tên đệ tử đi ra ngoài du lịch không về thôi!
Người khác có thể mặc kệ tung tích của sư huynh, sư điệt, bản thân mình lại không thể không để ý nghĩa nữ Tiên Nô chết sống a!
Tống Huyền Tử vội vàng bước lên chuyến đi xa tìm ba người kia, cũng sau khi tra hỏi nhiều phương hơi có thu hoạch.
Ở Thiên Tự tiên vực, có tu sĩ trông coi Truyện Tống trận nhớ mang máng, một nữ tử tướng mạo cực tựa như Tiên Nô, theo người khác đi tới phương hướng trong giới. Đối phương hẳn là hai nam tử, bộ dạng cao thấp thế nào chưa từng lưu ý, chỉ vì tiên tử kia quá mức dung mạo xinh đẹp mới khiến người nhìn qua khó quên...
Sau khi có thu hoạch, Tống Huyền Tử lại phạm phải hồ đồ. Cô gái kia nếu như là bản thân Tiên Nô, vì cái gì không cáo mà biệt chạy đến trong giới xa xôi? Hai nam tử là sư huynh và sư điệt, hay là người khác? Lâm Nhất, Lâm huynh đệ đã từng nói đến từ trong giới, chẳng lẽ...
Vì thế, Tống Huyền Tử nghi ngờ không hiểu lại vô kế khả thi. Ông ta xem ra, trong giới quá mức xa vời, muốn tiếp tục tìm tung tích của Tiên Nô chỉ đành tạm gác lại ngày sau lại có tính toán.
Khi tâm tư của Tống Huyền Tử tồn may mắn quay trở về, trùng hợp Yêu tộc có loạn Huệ Thiên tiên vực. Không ngờ tiên môn chỗ của ông ta bị họa lây, bản nhân ông ta lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Một tu sĩ xuất thân Tiên vực, cái Yêu vực thần bí khó dò trong lời đồn kia bình yên vô sự đã qua ngàn năm, không truy cứu thì thôi, mà một khi nghĩ kĩ lại, không thể không khiến người ta trở nên hồ nghi trùng trùng. Giờ này có Yêu tộc họa loạn Huệ Thiên, có thể chính là nội ứng ngoại hợp gây nên. Vân vân...
Đột nhiên tự dưng bị chỉ trích, Tống Huyền Tử hết đường chối cãi, chỉ đành phải dùng phạt cấm túc bế quan tự trừng phạt đến tỏ vẻ trong sạch. Sư môn trưởng bối thấy cử chỉ của ông ta cũng không phải ngỗ ngược, bấy giờ mới giơ cao đánh khẽ. Nếu không phải như vậy, tình hình kế tiếp của ông ta thật đúng là khó có thể tưởng tượng.
Đây cũng là kết quả từ bỏ thê tử trở về sơn môn sao? Tống Huyền Tử rút kinh nghiệm xương máu, càng thêm tâm ý nguội lạnh. Rời khỏi Huệ Thiên đã trở thành ý niệm duy nhất của ông ta!
Lại qua mấy chục năm, trước khi sư môn trưởng bối đi tới Tử Vi tiên cảnh, Tống Huyền Tử cuối cùng chờ được cơ hội thoát thân, lại sợ chọc ra bất ngờ, liền cưỡi tinh thuyền của Lâm Nhất lưu lại một mình trốn đi xa. Ông ta muốn đi trong giới tìm được Tiên Nô, sau đó lại đi Yêu vực gặp lại cô nương kia, ai ngờ trên đường đụng phải một nhóm si loan thú...
Lời nói ở đây, Tống Huyền Tử hơi có vẻ mệt mỏi. Sau khi ông ta uống đan dược, thoáng hơi chút hòa hoãn, chỉ vào pháp trận thạch đài không có vật gì trước người cười khổ nói:
- Ta tự xưng đến từ Yêu vực, mới tránh thoát một kiếp. Mà đám giặc cỏ kia tính tình trộm cắp không thay đổi, còn đoạt đi Càn Khôn Giới cùng tất cả Tiên tinh trong tinh thuyền của ta...
Lâm Nhất nghe xong một phen câu chuyện, mới biết trước đây trách lầm người. Mà si loan thú rất ít đuổi tận giết tuyệt đối với người trong Yêu vực, hắn đã sớm nghe thấy điều đó. Ban đầu nghĩ đám súc sinh kia bắt nạt kẻ yếu, giờ nhớ tới hẳn có quan hệ với Thần Thương cốc sau lưng. Hắn nhoẻn miệng cười áy náy, mở lời an ủi nói:
- Không sao cả! Xem như của đi thay người đấy mà...
Tống Huyền Tử sau khi nghỉ ngơi một lát, khí sắc chuyển tốt, tiếp tục nói ra:
- Thân ta có tổn thương, đành phải canh giữ trị thương trong tinh thuyền khó có thể đi xa, cứ thế Vu Lâm đạo hữu tới gần cũng chưa từng phát giác, may mà không phải là người bên ngoài...
Ông ta lại hiếu kỳ hỏi:
- Lâm huynh đệ đến từ phương nào, đi đâu, thật sự chưa từng gặp qua Nô nhi sao?
Lâm Nhất không che giấu, bèn nói ra đại khái tình hình năm đó tránh thoát Yêu Vương đuổi giết, cũng như vô tình gặp được ba người thầy trò Khổng Hạ Tử và Tiên Nô, cùng với trước mắt đi tới Tử Vi tiên cảnh...
Khi Tống Huyền Tử biết hết thảy trước sau, không kìm nổi vừa sợ vừa giận, vừa thẹn vừa mắc cở, lại vội vàng đứng dậy chắp tay thăm hỏi. Ông ta đã sớm biết qua sự cường đại của Lâm Nhất, nhưng vẫn vì sự nhân nghĩa của đối phương mà cảm hoài không dứt. Nô nhi đã có một sư phụ như vậy, hi vọng! Chỉ có điều, đều do bản thân mình tin tưởng người khác, thiếu chút nữa tạo thành đại họa. Ông ta một trận thần sắc biến ảo, hận hận thở hổn hển mấy hơi thở hồng hộc, tự trách nói:
- Uổng cho ta còn tôn Khổng Hạ Tử hắn làm sư huynh, thật là đáng chết...
Chuyện cũ trước kia, Lâm Nhất không có ý định nhiều lời. Hắn móc ra một cái Càn Khôn Giới đưa cho Tống Huyền Tử, ngược lại đánh giá tình hình. Tinh thuyền bị hao tổn nghiêm trọng, chỉ sợ không chịu nổi đi xa.
Tống Huyền Tử đành phải khiêm nhượng, đưa tay nhận lấy Càn Khôn Giới, bên trong chính là mấy ngàn Tiên tinh cùng với đan dược, pháp bảo, đạo bào cùng với các vật vụn vặt. Ông ta nói tiếng cám ơn, lại mang theo vài phần thần tình vui mừng thở dài:
- Nha đầu Nô nhi đó không ngờ lại trở thành nhất môn chi chủ, thật khó có thể tưởng tượng a! Mị Nương nếu như biết được chuyện này, chắc chắn có vinh yên!
Không biết từ khi nào, đã trôi qua hơn nửa canh giờ, Lâm Nhất không nguyện tiếp tục trì hoãn nữa, hỏi:
- Huynh trưởng đi đường nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT