.. ... . . .

Lão giả



một tiếng có chút lấy lệ, ý là Thương Quý nói không sai. Mà lão ta lập tức lại lắc đầu, âm thầm rủa thầm không dứt .

Người đó nếu là kẻ điên, vậy bản thân mình lại trở thành cái gì?

Giam mỗ dù gì thì cũng là Yêu Vương nhất phương, giờ này không chỉ có phản bội Yêu vực, lại còn bốn phía chung quanh lén lút một hai trăm năm, chỉ là vì tìm tung tích của tên tiểu tử kia. Nói như thế, bản thân mình chẳng phải là càng thêm điên sao?!

Lão giả có cảm xúc nên phát ra, cất tiếng trả lời:

- Hắn đang giả ngây giả dại mà thôi, kì thực là đồ vô sỉ gian hoạt xảo trá!

Lão ta nói xong, lại bất đắc dĩ cười ha hả, xua tay phàn nàn nói với Thương Quý bên cạnh:

- Đạo huynh vì sao không nghe người ta khuyên chứ? Đi trước bắt được đồng bạn của hắn dùng uy hiếp, mới đủ mười phần chắc chín, bằng không...



Thương Quý hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn và tự phụ tình cảm bộc lộ trong lời nói, cũng lộ ra sát khí mơ hồ nói ra:

- Ta dắt chúng đến, dưới lôi đình, ai dám không theo?

Lời nói chợt ngừng, y ta liếc mắt lão giả, giọng điệu mang theo vài phần khinh bỉ lại nói:

- Thương mỗ ta chỉ nói dũng khí sát phạt, khinh thường mánh khóe! Lấy Yêu Vương chi tôn của ông, chớ nói ra lời tự nhục, để tránh không hài lòng!

Y ta không thèm nhiều lời, hất cằm, quay đầu nhìn xuống, lại thoáng sửng sốt. Tiểu tử kia cũng không bị nghiền thành phấn vụn, còn...

..

Một bên không trung, mấy chục yêu vật của Luyện Hư Hợp Thể hội tụ đến cùng một chỗ. Tư thế hình thành tạo nên một mảnh đen kịt chung quanh phạm vi trăm trượng, dường như mây đen chợt lên, chỉ đợi trút xuống vạn quân lôi đình.

Đang lúc này không cho phép trì hoãn, Lâm Nhất mới cách mặt đất trăm trượng đột nhiên nâng lên tay trái điểm về phía đầu chân mày. Chẳng qua là trong nháy mắt, thế đi của hắn dường như dừng hai bước, lập tức giữa không trung xuất hiện ba đạo thân ảnh giống nhau như đúc. Thân hình lần lượt thoáng hiện, dường như hư không ảo ảnh liên tục, lại lẫn nhau uy thế khác biệt hơn nữa từng người bất phàm. Xông vào trước nhất một người, là sát khí xoay chung quanh mà cuồng tà không kềm chế được, khóe miệng hơi vểnh còn treo nụ cười lạnh quỷ dị; một người phía sau, hai hàng lông mày dựng đứng, con ngươi tựa như điện thiểm, bễ nghễ bốn phương khí phách tự nhiên mà thành; sau cùng chính là bản tôn, vẫn sát khí rét lạnh!

Vào khoảnh khắc Lâm Nhất triệu ra hai cổ long, ma, cánh tay rung lên mạnh, kim kiếm khéo léo bỗng nhiên hóa thành một đạo kiếm cầu vồng dài hơn mười trượng. Chỉ một thoáng, bản tôn và phân thân của hắn tính cả hai huynh đệ Thiên Lang chợt biến mất thân hình. Trong tinh không u ám, chỉ còn sót lại lang hào thê lương và tiếng gào thét của kiếm quang...

..



Không trung bên ngoài hơn mười dặm xuất hiện hết thảy rơi vào trong mắt, khiến cho Thương Quý hơi cảm thấy kinh ngạc. Tiên, ma song tu đã là không dễ, kiêm yêu tu càng hiếm thấy. Mà khí cơ của yêu tu đối phương sao lại quen thuộc như vậy? Lão ta không kịp suy nghĩ nhiều, rất kinh ngạc nói ra:

- Yêu tộc Thiên Lang ẩn thân, hãy còn có dấu vết có thể dò theo, bản tôn của tiểu tử kia và phân thân lại bóng dáng đều không có, vì sao...

Bên cạnh có người lộ vẻ tức giận cười nói:

- Vì sao hả? Ta cùng với Kim Thánh Yêu Vương liên thủ đều bắt hắn không được, mới bị ép thi triển cái gọi là thủ đoạn bỉ ổi. Mà đó cũng là phân thân không tầm thường, quả nhiên chính là pháp thể chân thân cùng cấp với bản tôn. Đạo huynh không ngại biết nghe lời phải, trước tiên bắt hết tu sĩ trên đất...

- Hừ! Không cần nhiều lời!

Thương Quý giơ tay lên cắt ngang lời nói của ông lão, mang theo thần tình dữ tợn nhìn về phía trước. Chân thân thì có sao đâu chứ? Ba cái mạng thì thế nào? Như kết quả của chúng ta hiện giờ, nếu như còn không đối phó được một tên tiểu bối, một lời chấp niệm của bản thân và gia sư từ nay về sau không đề cập nữa cũng a!

Lão giả bất dĩ vi nhiên cười cười, trong bụng lại âm thầm phun nước bọt. Nếu không phải có chỗ mượn nhờ, thì cũng chẳng màng nén giận như vậy. Chỉ đợi có được truyền thừa của Yêu tộc cũng như đoạt lại yêu tôn chi vị, ngày sau chắc chắn tiêu diệt Thần Thương cốc cùng một đám điểu nhân của ngươi, hừ!

..

Trên núi, một đám tu sĩ sớm đã tế ra pháp bảo, toàn bộ tinh thần đề phòng. Chỉ đợi lúc yêu vật hợp lực sẽ động thủ, từng người liền theo phân phó tuỳ thời ứng đối. Mà vào khoảnh khắc chỉ mành treo chuông này, mỗi nhãn quang của từng người vẫn không quên chăm chú nhìn thân ảnh chưa từng có từ trước đến nay kia.

Ngay khi Lâm Nhất trên bầu trời đột nhiên hiện ra ba tôn chân thân, tu sĩ các nhà không kìm nổi sợ hãi thở dài một tiếng. Tiên, ma, đạo tam tu, đều là sự tồn tại sâu không lường được. Nếu ba cổ hợp nhất, chớ nói trong độc bộ trong giới, chính là cường hám tiên nhân của Phạm Thiên cảnh cũng chưa biết chừng! Khó trách hắn không sợ cường địch, thì ra có điều dựa vào, cho nên trước sau ẩn nhẫn không phát, phải đến lúc nguy nan mới hiển lộ ra thân thủ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play