Thuần Vu Phong không nghĩ tới sẽ tự rước lấy họa, hắn trố mắt, lập tức tỉnh ngộ. Nói nhiều tất nói hớ a! Tu vi của Hạ Nữ tuy rằng tương đương với mình, nhưng lại là chủ của một nhà Tiên vực, không thể so sánh lẫn nhau. Nàng ta và Hình Nhạc Tử lại có oán hận, nhưng mà vẫn là một đôi đạo lữ! Ầm ĩ đến cuối cùng, bản thân mình ngược lại rơi xuống là một người ngoài trong đó!

Dư Hằng Tử cách đó không xa hợp thời lên tiếng, nói ra:

- Vu Phong, chớ càn rỡ!

Sắc mặt của Thuần Vu Phong chợt khổ, cúi đầu đáp ứng, lui về sau một bước.

Hạ Nữ lại đi lên phía trước hai bước, chắp tay nói với Lâm Nhất:

- Vị này xem ra chính là Lâm đạo hữu của Cửu Châu môn! Tiểu nữ tử xin kính chào. . .

Lâm Nhất liếc mắt Thuần Vu Phong, chuyển hướng về phía Hạ Nữ cười cười. Nữ tử này sợ không tới năm ba ngàn tuổi, thật đúng là còn nhỏ. Hắn giơ tay ra hiệu nói:

- Hạ đạo hữu. . .

- Huynh muốn bế quan tu luyện, sao không giải thích? Ta còn có thể chế nhạo ngươi hay sao. . .?

Lâm Nhất nói còn chưa dứt lời, không thể không ngậm miệng. Hạ Nữ căn bản không nhìn hắn, tự mình thái độ hung dữ chỉ vào Hình Nhạc Tử bên cạnh dạy dỗ.

Hình Nhạc Tử mới vừa trấn định một lát, không kìm nổi lại trong lòng hoảng hốt, dang dang hai tay ấp úng nói ra:

- Không phải. . . Chính là. . .



Hạ Nữ vẫn xem lời Lâm Nhất nói là thật, sắc mặt chuyển hòa hoãn trở lại. Mà nàng ta nhìn thấy Hình Nhạc Tử không có bộ dạng đảm đương, nàng ta vừa đau vừa hận oán giận nói:

- Ta với huynh quen biết nhiều năm, một mực đối đãi như tân. Ngặt một nỗi huynh luôn luôn tự biết xấu hổ, hoàn toàn không có ý chí khí khái của nam nhi. Ta chẳng qua là thêm chút nhắc nhở, huynh không ngờ lại xấu hổ khó nhịn đi thẳng một mạch. . .

Thần sắc của Hình Nhạc Tử quẫn cấp, cứng họng. Phàm nhân cũng hiểu được đạo lý ngay mặt dạy con, sau lưng dạy vợ. Trước mắt bao người, tấm mặt mo này xem như mất hết! Hắn tại chỗ xoay một vòng, cổ cứng lên, nhìn chỗ không người cải:

- Nàng không thể bớt tranh cãi được sao, ta dù gì thì cũng. . . Dù gì thì cũng. . .

Hỏa khí của Hạ Nữ phủi đất một cái lại nổi lên, quát lên:

- Vì sao không nghe ta nói chuyện? Ta chẳng qua là tu vi của Luyện Hư, sớm liền có người không phục quản giáo. Mà ta chỉ được nén giận, chỉ muốn tìm huynh về có một chủ trương, nhưng trước sau vô kế khả thi. . .

Nàng ta nói xong, hai mắt đột nhiên đỏ lên, một tay chống thắt lưng một tay vung mạnh, không cần suy nghĩ lại nói:

- Huynh tốt xấu gì là cao nhân Hợp Thể, quay đầu lại liền tiếp chưởng Thủy Phủ Tiên Vực. Ta việc vặt quanh người khó có thể an tâm tu luyện, cũng cần bế quan một thời gian. . .

Vẻ mặt của Hình Nhạc Tử làm khó, lắc đầu liên tục. Tu sĩ của Thủy Phủ Tiên Vực không dưới ngàn vạn, thủ đoạn minh tranh ám đoạt nhiều vô kể, thật sự nếu liên quan trong đó, từ nay về sau phiền toái không ngừng, làm gì còn độc thân tự do tự tại. . .

- Huynh dám không theo?

Hạ Nữ sầm mặt lại.

Hình Nhạc Tử vừa muốn lắc đầu, lại cảm thấy không ổn, bị ép buộc giơ hai tay lên thỏa hiệp nói:



- Tạm thời đi một lần tiên cảnh rồi nói sau. . .

Ngực của Hạ Nữ phập phòng, một lúc lâu mới mím môi hừ một tiếng, trong thần sắc không ngờ lại hiện ra một nụ cười khó có được. Thời gian qua mấy trăm năm sao, đột nhiên gặp đạo lữ thất lạc, nếu nói không có một chút vui mừng, đó là giả dối. . .

Ánh mắt của Hình Nhạc Tử chợt chớp một cái, hỏi:

- Chỉ tiên cảnh, chính là Tử Vi hay sao? Lâm đạo hữu. . .

Chưa thấy rõ bộ dáng của Hạ Nữ, hắn lại vội vã chuyển sang một bên, muốn dựa hơi người khác. Mà Lâm Nhất lại cho hắn một cái bóng lưng, Thuần Vu Phong và Chương Trọng Tử quay đầu theo nhìn về phía xa xa. . .

Âm Dương hai cực, Ngũ Hành sinh khắc. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tựa như Hạ Nữ gặp được Hình Nhạc Tử.

Đúng lúc này, một vị lão giả bay tới từ Mộc Vũ cốc, cách thật xa liền giương giọng cười nói:

- Ha ha! Thật náo nhiệt. . .

Lâm Nhất dùng mắt liếc ngang, nhíu mày nhẹ nhàng.

Lão giả kia thân khoác đạo bào nhạt màu, sắc mặt đỏ hồng, lông mi dài buông xuống, râu bạc trắng bồng bềnh, hai mắt có thần, mười phần bộ dáng hiền hòa của một người tốt. Các vị ở tại đây đua nhau bái kiến hoặc là giơ tay hàn huyên với ông ta, Thiên Thành Tử rất vui mừng đi lên vài bước cười nói:

- Qua Linh Tử đạo hữu tới đúng lúc! Bát gia bên trong giới ta đã tề tụ ở đây, hành trình tiên cảnh ít ngày nữa là có thể lên đường!

Hai người Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử đã nhiều năm không gặp Qua Linh Tử, vốn muốn nhân cơ hội tiến lên nói lên đôi câu, lại từng người chần chờ không chừng. Chuyện nhục nhã của Cửu Châu môn năm đó không có liên hệ với người này. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play