Khi hai chân của Lâm Nhất bước lên Thiên Mộc Tinh, trong lòng lại có thêm một cảm nhận khác thường. Là vì tinh không càng thâm thúy mênh mông hơn? Hay là trở về Tiên Vực ngoài giới nguy hiểm đáng sợ khó lường? Hay là vì sắp gặp được một nữ tử...

Sau khi nhóm ba người ra khỏi truyền tống trận ở Mộc Phong cốc, có sư đồ Dư Hằng Tử đi ở phía trước dẫn đường, Lâm Nhất lại lặng lẽ đi theo ở phía sau. Thần sắc hắn vẫn trầm tĩnh, trong lòng lại đang không ngừng xúc động. Có phấn chấn cùng bất an, vẫn có lo lắng cùng buồn bã vô cớ. Mãi cho tới khi đứng trên đỉnh núi nào đó, hắn mới quan sát trời mây trước mặt.

Khi tới, Lâm Nhất không có đề cập tới Lôi gia ngoài giới cùng với Lôi Thiên kia. Trước khi chân tướng rõ ràng, hắn sẽ yên lặng theo dõi tình hình. Đối với điều này, Dư Hằng Tử cũng không truy hỏi nhiều. Thiên hạ này có qua nhiều chuyện không thể nói rõ ràng...

- Ha ha! Ta với Lâm đạo hữu tới chậm một bước, làm phiền các vị phải chờ rồi...

Ở trên một đỉnh núi cách Mộc Phong cốc không xa, ba người đến từ Hành Thiên lần lượt hạ xuống. Thuần Vu Phong chắp tay lại thức thời tránh sang một bên, nhường cho Dư Hằng Tử cùng Lâm Nhất sóng vai đi về phía trước.

Chỗ đỉnh núi này rất rộng, bên trong phạm vi mấy trăm trượng có hơn mười vị tu sĩ. Bọn họ có tướng mạo khác nhau, tu vi không giống nhau, cứ hai, ba người chia thành một nhóm. Nhóm dẫn đầu có tới năm người, Lâm Nhất nhận ra được ba người. Người trung niên mặc áo bào đen để râu dài, hai mắt hơi trố là Thủy Hàn Tử. Lão già mặc áo choàng màu vàng đất, sắc mặt xám xịt là Nguyệt Huyền Tử. Người gầy gò, vẻ mặt buồn bực là Thành Nguyên Tử. Nhìn có hai người xa lạ, một người là lão già tướng mạo đôn hậu, một nam tử với màu da trắng nõn râu đen, theo thứ tự là tu vi Hợp Thể hậu kỳ cùng Luyện Hư hậu kỳ...

- Đạo hữu Thủy Hàn Tử, đạo hữu Nguyệt Huyền Tử, đạo hữu Thiên Trường Tử... Ha ha! Vẫn có đạo hữu Thành Nguyên Tử...

Mặt mày Dư Hằng Tử hớn hở, chào hỏi từng người quen. Hắn lại hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao không thấy hai vị đạo hữu Qua Linh Tử cùng Hạ Nữ? Tám nhà trong giới chúng ta chỉ thiếu có hai nhà này, là có nguyên nhân gì sao...

Ánh mắt của Lâm Nhất nhìn lướt qua mọi người, theo Dư Hằng Tử nâng hai tay lên, miệng nói hân hạnh được gặp mặt...

Vẻ mặt Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử có chút xấu hổ, hiển nhiên là nghĩ tới chuyện hơn trăm năm trước. Thấy vẻ mặt Lâm Nhất hiền hoà, tâm trạng của hai người bọn họ dịu xuống, mỗi người theo phép lịch sự hàn huyên vài câu.



Thành Nguyên Tử chỉ nhìn về phía Dư Hằng Tử thản nhiên khẽ gật đầu, vẻ mặt lập tức trầm xuống, dẫn theo hai đệ tử đi thẳng sang một bên. Hắn xem như không nhìn thấy Lâm Nhất, nghiễm nhiên là dáng vẻ mang thù.

Lão già tướng mạo đôn hậu cùng nam tử rau đen chào hỏi Dư Hằng Tử xong, lại đi tới hai bước, cùng chắp tay nói với Lâm Nhất:

- Lâm đạo hữu! Ngưỡng mộ đã lâu...

Lâm Nhất chứa cười nói:

- Là đạo hữu Thiên Trường Tử của Tinh Mã cùng đạo hữu Chương Trọng Tử ở Tuế Phá sao? Lâm mỗ cũng ngưỡng mộ hai vị bạn đã lâu, hôm nay mới có thể gặp nhau, thật là may mắn!

Nam tử râu đen chính là Chương Trọng Tử tới từ Tuế Phá. Thấy cử chỉ Lâm Nhất hiền hoà, lại thêm hai nhà sớm có hiệp ước liên minh, trong lòng hắn cũng thấy có thiện cảm, vội vàng nói chiếu cố nhiều hơn.

Lão già chính là Thiên Trường Tử ở Tinh Mã quan sát Lâm Nhất một lát. Tướng mạo của đối phương tuy trẻ tuổi nhưng hoàn toàn không có vẻ cao ngạo khác thường, tu vi cũng không tầm thường, có thể thấy được tên tuổi vang dội trong giới cũng không phải là ngẫu nhiên. Hắn cười ha hả, giống như một lão già bình thường hiền lành, lên tiếng khen:

- Nghe danh không bằng gặp mặt, Lâm đạo hữu quả nhiên là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ ta! Hân hạnh được gặp mặt...

Hắn thoáng vừa chậm, không quên xoay về phía Dư Hằng Tử phân trần nói:

- Đạo hữu Qua Linh Tử chưa xuất hiện, Hạ Nữ dẫn theo đệ tử đi dạo ở Mộc Vũ Cốc...

Lâm Nhất tươi cười, trầm tư không nói. Chương Trọng Tử cùng Thiên Trường Tử tất nhiên là hai người không tranh với đời. Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử không phải là hạng người an phận thủ thường, lại am hiểu đạo tìm lợi tránh hại. Thành Nguyên Tử tuy có cử chỉ nịnh nọt nhưng còn chưa có mất đi đúng mực cuối cùng. Tám nhà Tiên Vực nhất thời khó có thể gom đủ, xem ra phải chờ đợi thêm...



- Hừ! Nàng là một nữ tử, tự biết tu vi thấp kém nên đơn giản là muốn mượn hành trình Tiên cảnh để mở mang tầm mắt mà thôi!

Thủy Hàn Tử khinh thường oán trách một câu, lại nhìn về phía Lâm Nhất khẽ gật đầu, rất có ý lấy lòng. Nguyệt Huyền Tử bên cạnh hắn mỉm cười, có phần làm ra vẻ. Hai người không nói rõ ra nhưng căn bản coi thường tu vi của Hạ Nữ, càng ghét bỏ đối phương làm chậm trễ hành trình của mọi người.

Oán giận như vậy rơi vào trong tai Chương Trọng Tử lại có thêm một phần giễu cợt. Tiên Vực trong giới chỉ có hắn cùng Hạ Nữ là tu vi Luyện Hư, khó tránh khỏi không đủ tự tin. Thần sắc hắn có chút khó xử, chắp tay nhìn về phía Thủy Hàn Tử nói:

- Chỉ vì tiền bối Hợp Thể của hai nhà chúng ta ta hết tuổi thọ mà đạo tiêu, lúc này mới không có người nối nghiệp. Nhưng lòng hướng về đạo lại không phân chia tu vi cao thấp...

Thủy Hàn Tử lại hừ một tiếng, châm chọc nói:

- Ta nói vốn vô ý, ngươi nghe lại cố tình. Chương Trọng Tử, ngươi ngược lại nói thử xem, ở trong Tử Vi Tiên Cảnh có gì làm...

Chương Trọng Tử nhất thời nghẹn lời, lại không dám mạnh mẽ tranh luận, nhịn không được nhìn sang Thiên Trường Tử quen biết. Đối phương lại mỉm cười lắc đầu, không muốn tham dự vào cuộc tranh cãi này. Hắn tự cảm thấy mất mặt, lại nhìn về phía Dư Hằng Tử cùng Lâm Nhất với vẻ mặt muốn nhờ giúp đỡ, mong có người đứng ra nói lời công đạo. Lúc này lại bị đồng đạo khinh thường, vậy tiền đồ trong hành trình Tiên cảnh càng khó có thể giữ được!

Thành Nguyên Tử đã dẫn theo hai đệ tử trốn đến phía xa, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Người còn chưa tới đủ đã ầm ĩ thành thế này, Dư Hằng Tử đúng lúc lên tiếng khuyên bảo:

- Cần gì phải tranh chấp vô vị như vậy, không cần thiết phải tổn thương hòa khí, ha ha!

Thủy Hàn Tử không cảm kích phản bác:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play