Phía đông Hành Nhật Châu, có sơn cốc với phong cảnh tuyệt đẹp, tên là Nguyệt Tuyền Cốc. Nơi này phía đông nhìn ra biển rộng, phía tây nhìn tới dãy núi, bốn mùa đều giống như mùa xuân cũng có linh khí nồng đậm, cách xa phàm tục lại yên lặng yên bình, quả thật một chỗ tu luyện hiếm có.
Ba mươi năm trước, trong Nguyệt Tuyền Cốc đột nhiên có hơn mười người tu sĩ tới. Năm đó, nơi này lại xuất hiện thêm một gia tộc tiên đạo.
Theo lời đồn đại, gia chủ của gia tộc này là một cao nhân Luyện Hư, đạo hiệu Bách Lý tiên sinh. Hắn còn có một đạo lữ Nguyên Anh cùng nhi tử Kim Đan, cũng có ba tới năm mươi đệ tử tu vi khác nhau. Có thể thấy được tuy đây là gia tộc nhưng lại có nội tình không tầm thường, cũng không kém với các tiên môn nhỏ bình thường. Vì thế, rất nhiều đồng đạo trong mấy vạn dặm đều không dám tùy tiện trêu chọc Nguyệt Tuyền Cốc...
Vào một buổi chiều, trên sườn núi phía mặt trời trong Nguyệt Tuyền Cốc có hai cha con ngồi trước bàn đá nói chuyện.
- Ha ha! Y phục Ngũ Thải Hà này là do tổ tiên nhà ta truyền lại...
Người nói là một thư sinh trung niên để râu quai nón, tướng mạo nho nhã lại khí độ xuất trần, chính là Bách Lý Xuyên chủ nhân Nguyệt Tuyền Cốc. Hắn rời khỏi Cửu Châu môn đã ba mươi năm, không thấy có chút tối tăm nào, ngược lại phong thái càng hơn trước. Hắn cầm trong tay một tấm vân thường tỏa ra ánh sáng năm màu, nói tiếp với người trẻ tuổi bên cạnh:
- Tổ tiên Bách Lý gia ta là một nữ tử băng tuyết thông minh. Bà vô ý thu được y phục Thải Hà này từ viễn cổ, sau đó từ bên trong lĩnh ngộ ra được phương pháp luyện khí cao thâm hơn, cũng lập ra Bách An môn ở Cửu Châu...
Bách An ngồi bên cạnh vẫn trong bộ vân bào màu trắng, tướng mạo vẫn tuấn lãng, chỉ là trên cằm có thêm một chòm râu, cả người có vẻ trầm ổn lão luyện hơn rất nhiều. Hắn gật đầu nói:
- Phụ thân! Hóa ra ngài bỏ hài nhi bỏ qua họ Bách Lý tộc chuyển thành Bách An là còn có dụng ý như vậy, hôm nay hài nhi mới hiểu...
Ánh mắt hắn nhìn y phục Ngũ Thải Hà trên tay của Bách Lý Xuyên, lại hỏi:
- Lão nhân gia ngài sử dụng mười năm mới sửa lại được y phục Ngũ Thải Hà, chẳng lẽ muốn truyền cho hài nhi sao?
Bách Lý Xuyên hãy còn nhẹ nhàng vuốt ve y phục Ngũ Thải Hà, ngẩng đầu mỉm cười. Ở dãy núi nhỏ phía xa là cây cối xanh rờn, mùi hoa thoang thoảng. Trong động thiên phúc địa như vậy, người một nhà có thể sớm chiều làm bạn cũng thỏa tâm tình năm tháng xa xưa, còn có đầy đủ linh thạch cùng Tiên Tinh và công pháp dùng để tu luyện, còn cầu gì nữa! Có thể đây mới là ngày tháng mà mình muốn. Người hiểu ta chính là Lâm trưởng lão! Tuy nhiên dụng ý của hắn lại cao thâm khó dò...
- Phụ thân! Hài nhi không muốn đi theo con đường chuyên tu luyện luyện khí...
Tự biết mình nói lời ngỗ nghịch, Bách An vội vàng cúi thấp đầu, vẻ mặt lo sợ bất an.
Bách Lý Xuyên có chút không vui, nói:
- Thừa kế nghiệp cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Cho dù phóng tầm mắt ra Hành Thiên, con đường luyện khí của nhà Bách Lý ta cũng đang tiến dần từng bước...
Bách An ấp úng một lúc mới kiên trì biện hộ:
- Nếu hài nhi chuyên tu luyện luyện khí, cho dù trở thành một Đại Tông Sư thì có thể thế nào? Nguyên Anh Thiên Kiếp có thể may mắn vượt qua, muốn tu tới Hóa Thần thậm chí Luyện Hư lại càng khó khăn hơn! Lâm thúc phụ từng nói qua, thiên đạo vô tình, không thể mong đợi một ý nghĩ nhân từ của người khác...
Nghe được lời ấy, thần sắc Bách Lý Xuyên nhất thời trở nên nghiêm trọng. Bản thân mình năm đó độ kiếp Luyện Hư lúc, nếu không phải nhờ Lâm Nhất cứu giúp, lúc này đã rơi vào luân hồi từ lâu. Lời của con trẻ tuy có mạo muội, lại là nói ra tình hình thực tế. Hắn trầm ngâm một lát, hỏi:
- Lâm trưởng lão thật sự từng nói như vậy sao...
Tâm thần Bách An chấn động, vội vàng khẽ gật đầu, trả lời:
- Nghe đồn lúc Lâm thúc phụ Kết Đan, tuổi tác cũng tương đương với hài nhi, bây giờ chưa tới bảy trăm tuổi đã là cao nhân Hợp Thể có danh tiếng chấn động trong giới! Hài nhi quyết chí khổ luyện, tương lai chưa chắc không thể có thành tựu. Mà con đường luyện khí của phụ thân, không ngại chọn đệ tử khác để kế thừa!
Nói xong, hắn đứng dậy chắp tay khẩn cầu:
- Mong ngài thành toàn...
Bách Lý Xuyên khẽ nâng mí mắt lên, dường như suy nghĩ tới điều gì. Ngọc không mài, không nên thân; người không học, không biết nghĩa. Hài tử này vốn là một công tử vương tộc, sau khi nhiều lần rèn luyện, cuối cùng đã lột xác thành một tu sĩ chân chính cũng có chủ kiến, đây là chuyện tốt!
Sau khi cân nhắc một chút, Bách Lý Xuyên không cưỡng ép nữa. Hắn thu lại y phục Ngũ Thải Hà trong tay, vuốt râu nói:
- Ngươi nói ba câu không rời Lâm thúc phụ, đừng nên chỉ một bên tình nguyện...
Bách An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên cười nói:
- Ba mươi năm trước, Lâm thúc phụ từng nói trước, chỉ cần Tiểu An ta tu tới cảnh giới Hóa Thần, hắn tự nhiên sẽ nhận đứa cháu này...
Bách Lý Xuyên khẽ 'A' tiếng, cười không nói. Năm đó khi rời khỏi Cửu Châu môn, Lâm Nhất từng nói một câu nói như vậy, chẳng qua là nói vài lời an ủi mà thôi, nhi tử Tiểu An lại xem là thật. Tuy nhiên, mình cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay!
Một tiểu bối đã từng bị người ta khinh thường, một đạo hữu cùng đến từ Cửu Châu, không chỉ sinh tồn ở trong Tiên Vực gió tanh mưa máu, còn trở thành cao nhân danh tiếng chấn động một phương, cũng cùng Xuất Vân Tử lập ra Cửu Châu môn. Ngoài ra, sau trận Thiên Kiếp này, hắn phân phó mình dẫn theo một đám đệ tử được chọn lựa đi tới biển rộng mới lập môn hộ khác.
Chính là Lâm Nhất kia, người mỗi lần hành sự đều ngoài dự đoán mọi người lại luôn có thể ở trong thời khắc sống chết ngăn cơn sóng dữ. Hắn làm người hiền hoà nhưng không mất nhạy bén, thủ đoạn tàn nhẫn khiến trời đất cũng phải lạnh, trong bản tính lương thiện lại thường lộ ra tà khí khó có thể nắm lấy. Có lẽ hắn còn muốn lao ra khỏi trong giới và đi xa hơn...
- Đến lúc đó, Lâm thúc phụ sẽ thấy tu vi của ta thành công...
Bách An càng thêm hưng phấn, lại nói:
- Hắn nói tử tôn Bách Lý gia ta đều là hậu nhân Cửu Châu, còn muốn khai chi tán diệp ở Hành Thiên...
Bách Lý Xuyên vuốt râu mỉm cười, nhịn không được lắc đầu, nói:
- Lâm trưởng lão còn nói, nếu không được phân phó thì không được trở về Cửu Châu môn, lại càng không được có chút lui tới nào. Ở chỗ này, Nguyệt Tuyền Cốc ta không hề có liên quan cùng Thiên Môn Sơn!
Bách An dường như đã nóng lòng không chờ được, hỏi:
- Muốn quay về Cửu Châu môn thì còn phải chờ bao lâu?
Bách Lý Xuyên suy nghĩ một lát, đáp:
- Lâm trưởng lão từng có căn dặn, chậm thì hơn trăm năm, lâu thì ba tới năm trăm năm...
Bách An không hiểu, lại hỏi:
- Lâm thúc phụ làm như vậy, rốt cuộc có dụng ý gì?