Bách An đã lâu không còn vẻ liều lĩnh cùng tự cao tự đại khi mới tới Cửu Châu môn nữa, càng thêm kính nể và sợ hãi người trước mắt. Hắn vẫn kiên trì tiến lên một bước, đánh bạo nói:

- Phụ thân ta độ kiếp gian nan, vẫn mong Lâm trưởng lão xem thời cơ cứu giúp...

Lâm Nhất không hề động đậy, cũng không quay đầu lại thản nhiên nói:

- A... Lần này có người cứu, lần tới lại thế nào? Hợp Thể Thiên Kiếp chẳng phải sẽ càng đáng sợ hơn sao? Nếu thiên đạo vô tình, lại mong đợi một ý niệm nhân từ của người khác, chẳng phải là nực cười sao?

Bách An căng thẳng không nói được lời nào nữa, trên mặt vẫn lo lắng như trước. Quý Tử rối ren nhìn về phía Xuất Vân Tử, vẻ mặt cầu xin giúp đỡ. Đối phương lại chỉ cười ha ha, hồn nhiên không để tất cả mọi chuyện vào trong lòng. Hóa ra đám người thái thượng trưởng lão chỉ đến xem náo nhiệt. Trong lòng hai mẹ con mới cảm thấy may mắn, giờ đã không còn sót lại chút nào.

Tiên Nô cúi đầu liếc nhìn chiếc váy dài màu trắng trên thân. Đây là vân bào Bách Lý Xuyên tặng cho, mềm nhẹ như mây lại trắng hơn tuyết, tất nhiên là vật mà các nữ tử yêu thích. Nàng do dự nhưng vẫn không lên tiếng.

Trên một mảnh đất trống trong sơn cốc, Bách Lý Xuyên ngồi xếp bằng. Hắn ngẩng đầu ngước nhìn kiếp vân vừa dày vừa nặng, trong lòng kích động khó có thể bình tĩnh nổi.

Nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, gặp phải cửu tử nhất sinh, không dễ dàng gì mới đi tới ngày hôm nay. Chỉ cần vượt qua Thiên Kiếp, lại có thể bước vào Luyện Hư cảnh mà hắn nằm mơ cũng muốn có. Từ nay về sau, không chỉ có thêm mấy ngàn năm thọ nguyên, còn có thể cùng người nhà đi xa hơn. Có thể tu tới Hợp Thể, thậm chí còn trở thành tiên nhân chân chính, cũng không biết chừng! Tương lai Bách An có thể quay về Cửu Châu môn, nhìn thấy rất nhiều đồ tử, đồ tôn, thật khiến cho người ta chờ mong...

Nếu như độ kiếp không qua, tiên đạo chấp nhận kết thúc. Mình chết không sao, cùng lắm thì lại vào luân hồi mà thôi! Quý Tử chưa Kết Anh, Bách An trẻ người non dạ, sau này hai mẹ con bọn họ không có chỗ nương tựa, lại phải sống thế nào?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bách Lý Xuyên nhìn lên trên đỉnh núi. Nhìn bóng dáng hai mẹ con bọn họ, trong đầu hắn dâng lên sự quyến luyến cùng không muốn. Nhìn thấy Lâm Nhất cùng Xuất Vân Tử, hắn lại không nhịn được cười trấn an. Vào lúc này, kiếp vân trên bầu trời ép thế đã lâu, cuối cùng bạo phát...

Một tia sét chói mắt đánh từ trên trời rơi xuống, tiếng nổ điếc tai vang vọng ngàn dặm, uy thế cực lớn cuốn ngang sơn cốc, các tu sĩ đứng xem ở xung quanh kinh ngạc, không ngừng xúc động. Một đạo kiếp lôi qua đi, lại có một đạo lôi quang nối nhau tới, Bách Lý Xuyên lập tức bị chôn vùi ở trong luyện ngục lôi hỏa.



Giờ phút này, cả sơn cốc giống như muốn long trời lở đất, không ngừng rung lên!

Quý Tử cùng Bách An đã khiếp sợ đến mức mất hồn mất vía, cả hai khó có thể giữ bình tĩnh được. Nhưng ba người bên cạnh lại giống như không sao cả, vẫn quan sát Thiên Kiếp hạ xuống, vẻ mặt mỗi người một khác.

Xuất Vân Tử vung tay áo lấy ra một đạo pháp lực che chở cho hai mẹ con đang sợ hãi, vẻ tươi cười đã nhạt đi. Hắn chép miệng, lắc đầu nói:

- Cảnh giới tâm tư của Bách Lý Xuyên lo lắng không ổn, chính là tối kỵ của độ kiếp! Trước đây ta thiếu chút nữa không qua được, hôm nay chỉ sợ hắn cũng dữ nhiều lành ít...

Tiên Nô nhìn hai mẹ con dựa sát vào nhau, trong lòng không nhịn được sinh ra trắc ẩn. Nàng lặng lẽ liếc nhìn sư phụ, nhân cơ hội nói với Xuất Vân Tử:

- Ngươi cùng Bách Lý Xuyên có giao tình không cạn, lại có tâm đắc đối với độ kiếp, không ngại thì có cơ hội lại hành sự!

- Ơ... Không phải Bách Lý Xuyên tặng ngươi vân bào sao? Tiểu nha đầu bắt người tay ngắn, nói thật nhẹ nhàng nhỉ...

Xuất Vân Tử kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhìn Tiên Nô từ trên cao xuống, nói:

- Ta suýt không chịu nổi sét đánh, càng không muốn chịu tội lần thứ hai! Thiên Kiếp không thể chịu thay, Thiên uy không thể trái, ai dám làm càn...

Hắn nhún vai, ra vẻ không cam lòng lại nói:



- Ngươi cũng đã từng trải qua Thiên Kiếp Luyện Hư, sư phụ ngươi còn là cao nhân trong cao nhân, vì sao hai sư đồ ngươi không đi cứu người à? Thấy ta dễ bắt nạt lắm phải không...

Khuôn mặt Tiên Nô đỏ lên, khẽ giậm chân, dứt khoát xoay mặt đi không tiếp tục để ý tới Xuất Vân Tử. Đối phương lại cười ha ha, hài lòng vỗ nhẹ vào thắt lưng căng tròn, lẩm bẩm:

- Lâm huynh đệ! Thượng Long Quyết mà ngươi bảo ta tu luyện, vì sao trước sau không thấy ngọc thụ lâm phong? Tuy nhiên tâm rộng thân béo là một cảnh giới lớn, người thường không thể có được...

Hắn thoáng dừng lại, vô cùng căng thẳng nói: Ôi! Bách Lý Xuyên thật là phiền toái...

Lâm Nhất vẫn hờ hững như nước, bất động như cây tùng, nhưng luôn tập trung vào những động tĩnh trên trời dưới đất.

Luyện Hư độ kiếp lại được gọi là 'Tam cửu' Thiên Kiếp, có tổng cộng có hai mươi bảy đợt sấm sét. Trước sau không đến một canh giờ, đã hai mươi bốn đạo kiếp lôi đánh xuống. Trên không trung nghìn trượng cùng sơn cốc cực lớn đã bị tia chớp nối liền thành một mảng, mười phần là một bãi lôi hỏa! Bách Lý Xuyên ở trong đó mới đầu độ kiếp còn dễ dàng, bây giờ lại giống như chiếc thuyền nhỏ ở trong sóng to gió lớn, đang chịu sự tàn phá cùng tràn ngập nguy cơ.

Bầu trời đánh xuống hai mươi bốn đợt sấm sét, Bách Lý Xuyên liền lây ra tương ứng hai mươi bốn món pháp bảo. Một vị luyện khí tông sư sử dụng bảo vật luyện chế ra để ứng kiếp ngược lại cũng không có gì nổi bật. Mà khi từng món pháp bảo bị lôi hỏa đánh thành bột mịn, Thiên uy mạnh mẽ phản phệ khiến hắn từ lâu đã không chịu nổi. Mặt hắn vàng như giấy, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, vẫn đứng lơ lửng giữa bầu trời cách mặt đất hơn mười trượng. Trên dưới lại quần áo tả tơi cũng trên người đầy thương tích. Cuối cùng là ba đạo lôi kiếp mạnh mẽ nhất, trong đó lôi lực hỏa cùng cấm chế thiên địa càng thêm khó có thể ngăn cản...

Lâm Nhất từng trải qua lôi kiếp, gặp cảnh tượng mà người bình thường khó tưởng tượng được. Hắn tất nhiên hiểu rõ hai mươi bốn đợt sấm sét này có ý nghĩa như thế nào, cũng biết rõ lúc này Bách Lý Xuyên đã là nỏ mạnh hết đà. Hắn vẫn chưa ra tay cứu người, mà quay đầu lại nhìn về phía hai mẹ con đang ẩn thân ở trong cấm pháp.

Có lẽ là vì huyết mạch tương thông, hay là bị sấm sét vô tình làm kích động, Bách An không còn vẻ lông bông cùng vô tri lúc trước, không còn vẻ kiêu căng của vương tộc cao quý nữa. Hắn xiết chặt hai tay, cơ thể khẽ run rẩy, hai mắt chớp động lệ quang, chậm rãi quỳ hai đầu gối xuống. Hắn không thể làm gì khi người khác lạnh lùng, càng hận sự bất tài của mình hơn!

Quý Tử lấy tay che mặt, nức nở không ngừng. Ngoại trừ trơ nhìn đạo lữ ngã xuống, nàng còn có thể thế nào!

Ở thời điểm sinh ly tử biệt, đừng nói tới ung dung tự tại trong tiên đạo, không nói đến tự tại trường sinh, ở đây chỉ có người con sắp mất phụ thân, thê tử sắp mất phu quân...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play