- Lâm tiểu tử, đừng đi! Ta thật sự muốn nói với ngươi...

Lão Long đột nhiên lại cứng đầu. Ngô Dung có chút không hiểu, vẫn hăng hái không giảm nói:

- Lâm Nhất! Ở lại Huyền Băng, thả thủ hạ của ta ra...

Lâm Nhất không để ý tới lão Long, cũng không quay đầu đã nói:

- Hừ! Lúc này các ngươi muốn tạo lại cơ thể, bảo ta sao có thể tin được? Chờ tương lai rồi hãy nói...

Còn chưa nói dứt lời, thân hình hắn lóe lên và biến mất ở trong màn đêm. Còn lại một khối Huyền Băng và có hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Ngô Dung rất bất ngờ, lẩm bẩm:

- Chỉ cần rời xa giam cầm của Quỷ Châu, chờ theo thời gian ta sẽ tự mình tạo lại cơ thể, còn không phải có cao thủ trợ giúp hắn một tay sao...

Hắn nhìn lão Long cách đó không xa, hỏi:

- Nếu như vậy, có gì không yên lòng...

Đối phương không cho là đúng lắc đầu, hắn hơi ngẩn người ra, lập tức chắp tay lại nói:

- Ra mắt Long Vương! Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại, thật khiến cho người ta thổn thức!

- Ha ha! Long Vương chó má gì chứ! Bớt nhắc tới chuyện năm đó đi...



Lão Long nhếch miệng cười vui, trong tiếng cười có thêm vài phần tang thương cùng bi tráng. Lão vẫn nhìn theo hướng Lâm Nhất rời đi, trong thần sắc dường như suy nghĩ tới điều gì.

- Vẫn là Long huynh rộng rãi a...

Ngô Dung khe khẽ thở dài, nói tiếp:

- Năm đó duy nhất chỉ có ba người chúng ta cùng Bình Dịch cố gắng chủ chiến, lại tử thương hầu như không còn...

Lão Long thu hồi ánh mắt phía xa, ưỡn ngực lên, uy nghiêm lại bực bội nói:

- Thì tính sao? Chỉ cần không chết, lại bắt đầu từ đầu là được rồi...

Bóng dáng Ngô Dung lay động, lộ ra hơi lạnh nói:

- Lúc đó ai từng khuất phục? Năm đó Tiên Đế hồn bay phách lạc, Long tộc bị diệt, ngươi cùng Bình Dịch Tiên Tôn thân nát đạo tiêu, ta với các thủ hạ đều bị bắt giết, trận chiến ấy có thể nói long trời lở đất...

Sắc mặt hắn xúc động, nói tiếp:

- Mà ta tình nguyện tự tổn hại tu vi chịu nỗi khổ lạnh giá không vào luân hồi, chỉ vì chờ ngày ngóc đầu trở lại!

Có lẽ là nhắc tới chuyện cũ, lão Long chỉ cảm thấy trong lòng mơ hồ đau đớn, nhịn không được thở dài nói:

- Cửu tộc của ta bị người hãm hại, cuối cùng từng kẻ chết trận, lại duy nhất chỉ có một tia tàn hồn của lão tử, làm sao không phải chờ đoạt lại trong sạch cho một mạch Thần Long...

Thần sắc hắn có vẻ trấn an, nói tiếp:

- Nếu không có người vung tay hô to, ngày đó làm sao tới được...



Hắn chuyển chủ đề, hỏi:

- Ngươi cho rằng Tiên Đế còn ở...

Ngô Dung vẫn căm giận khó yên nói:

- Nếu không còn thì thế nào, ta tin tưởng thiên đạo rõ ràng, tuần hoàn không thể sai lầm, tuy nhiên...

Thần sắc hắn thoáng ngẩn ra, hỏi ngược lại:

- Lúc mới gặp, không phải ngươi truyền âm nói người kia... Ta chưa từng lưu ý, lúc này nghĩ đến ngược lại có vài phần tương tự... Chẳng lẽ không đúng...

Hắn có chút lo lắng, rõ ràng không muốn bị người nghe được lời nói chuyện của hai người.

Lão Long đột nhiên ý vị thâm trường gật đầu, nói:

- Đúng vậy!

Hắn lập tức vung bàn tay to lên, đổi lại vẻ mặt cười ha ha trước kia nói:

- Trăm vạn dặm gió thổi cỏ lay, căn bản không thể gạt được chủ nhân của Thiên Ma Kết Giới. Chuyện ta có chuyện có thể nói, lại phải để cho người ta nghe rõ. Tiểu tử kia nhìn như ngây thơ nhưng thật ra là kẻ rất dối trá! Ta và hắn đã ở chung mấy trăm năm, ta còn không biết hắn sao, hừ!

- Lấy ánh mắt của Long huynh, làm sao có thể nhìn nhầm người được...

Ngô Dung ngược lại ngầm hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play