Bên ngoài sơn môn Cửu Châu môn, vẻ mặt Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử chán nản, buồn bã ỉu xìu. Hai vị cao nhân trong giới vốn cao hứng đến đây, bây giờ phải mất hứng ra về!
Hai người này liếc nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều thầm than thở, lại vội vàng quay mặt nhìn một đám người cách đó không xa nói:
- Lâm đạo hữu! Không phiền đưa tiễn, vẫn xin dừng bước đi...
Trước sơn môn, Lâm Nhất dẫn theo Tiên Nô, Xuất Vân Tử cùng với đám người năm đại trưởng lão đứng thành một hàng. Trong đó huynh đệ Đồng gia ưỡn ngực, trong thần sắc lộ vẻ sảng khoái. Đám kẻ ác này không bị thu loạn làm người hầu, Cửu Châu môn vẫn là địa bàn của bản thân huynh đệ bọn họ...
Lâm Nhất khẽ mỉm cười, thong thả đi tới một bước, phong thái ngang ngược lại không mất vẻ hào phóng nói:
- Tục ngữ có câu không đánh không quen biết! Trước đây nếu có gì đắc tội, mong hai vị đạo hữu bỏ qua mới tốt!
Vẻ mặt Thủy Hàn Tử xấu hổ, vội vàng nhấc tay nói:
- Làm gì có, làm gì có...
Gương mặt xám xịt của Nguyệt Huyền Tử vẫn không có sắc máu, hít sâu một hơi cũng thấy bên trong cơ thể đau đớn. Hắn muốn cười cũng không làm được, chỉ đành phải ho nhẹ một tiếng, cố gắng ung dung nói:
- Chúng ta bị người mê hoặc, khó tránh khỏi cử chỉ thất thố, cũng may lòng dạ Lâm đạo hữu rộng rãi, lúc này mới bỏ qua chuyện cũ...
Cuối cùng kết quả của hắn không khác với Thủy Hàn Tử. May mà đối phương vẫn không hạ sát thủ, còn đáp lễ tiễn ra cửa, thực sự ngoài dự đoán. Xem ra, Cửu Châu môn vẫn còn kiêng kỵ với Tiên Vực trong giới...
Ánh mắt của Lâm Nhất nhìn lướt qua trên mặt của hai người, giống như vô ý quay sang hai bên phân phó nói:
- Sau này có người tới khiêu khích, không cần lấy lễ đối đãi, càng không cần phải quan tâm người đến là ai, tất cả đều đánh ra ngoài cho ta!
Tiên Nô cùng năm đại trưởng lão cùng kêu lên vâng. Xuất Vân Tử lại làm như thật, phụ họa nói:
- Ta đã phái người truyền rộng chuyện hôm nay cho thiên hạ biết. Hai nhà Tiên Vực Khuê Mộc cùng Nguyệt Yếm tự dưng tới cửa khiêu khích, bị thái thượng Lâm trưởng lão một tay bắt được cũng thêm chút khiển trách, răn đe...
Vẻ mặt Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử cứng đờ, mỗi người cúi đầu nhìn quanh. Nếu có thể nhìn thấy khe hở, bọn họ hận không thể lập tức chui vào. Quá mất mặt! Tốt xấu gì cũng bậc Chí Tôn trong Tiên Vực, bây giờ thành đám đạo chích quấy rối, bảo người ta làm sao chịu nổi...
Lâm Nhất khoát tay, có chút rộng lượng nói:
- Tha được cho người thì nên tha, một vừa hai phải thôi! Người không biết không trách, hai vị đạo hữu cũng là lần đầu đến nhà...
Hắn đang nói chợt đổi giọng, hời hợt nói:
- Lần sau không được viện lý do này nữa...
Cách đó không xa, hai người đang lưu ý tới huyền cơ trong lời nói này, sau khi nghe được một câu này thì tim mỗi người đều đập mạnh. Đối phương lại nói tiếp:
- Tiên Vực trong giới giống như cây liền cành, canh gác hỗ trợ lẫn nhau. Trong hành trình Tử Vi Tiên Cảnh sau này, nếu Lâm mỗ có điều tốt, tuyệt đối không giấu mà ban ơn cho các nhà...
Trong lúc đang do dự, Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử đồng thời ngẩng đầu lên, trăm miệng một lời hỏi thăm:
- Lời ấy là thật sao... ?
Đối phương toét miệng cười, đáp:
- Nhất ngôn cửu đỉnh!
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, từng người đều thở hổn hển. Được! Có những lời này, cuối cùng cũng giữ lại một phần chia ra mặt mũi. Cần gì quan tâm tung tích của chí bảo Hạo Thiên, sau này có lợi ích đừng quên mình là được!
- Đưa quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt! Lâm mỗ tin tưởng, có chứng cứ rõ ràng của hai vị, rất nhiều lời lẽ bôi xấu Cửu Châu môn chắc chắn sẽ tự sụp đổ! Ha ha! Thuận buồm xuôi gió...
Nói tới đây, Lâm Nhất giơ tay hành lễ. Thần sắc hắn thẳng thắn thành khẩn, hào hiệp bất kham.
Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử không dám chậm trễ, vội vàng giơ tay lên đáp lễ. Mỗi người lại cố gắng thể hiện ra phong thái hiền hoà, lúc này mới giả vờ ung dung đạp vào không trung rời đi. Hành trình tới Hành Thiên lần này, hai người đều có tính toán. Nếu sau này không được đối địch với Cửu Châu môn, xem ra hai bên còn nên nghĩ cách thân thiết với nhau nhiều hơn...
Theo hai bóng người này đi xa, một cuộc phân tranh thình lình xảy ra cũng biến mất. Từ nay về sau, đại danh của Lâm trưởng lão Cửu Châu môn lan truyền nhanh chóng. Hắn lấy một địch hai cũng ra tay hung dữ, lại rộng lượng lấy lễ đối đãi với người, cũng một vài truyền kỳ khác không phải là trường hợp cá biệt!
...
Tất cả trưởng lão Cửu Châu môn tự tản đi, các đệ tử lại quay về động phủ khổ tâm tiềm tu, trước đại điện Cửu Châu yên tĩnh hơn rất nhiều. Ngoại trừ Lâm Nhất, Tiên Nô cùng Xuất Vân Tử, Bách Lý Xuyên dẫn theo thê tử và hài tử từ trên đỉnh núi bên cạnh chạy tới.
- Sư phụ! Thần thông sư phụ bắt hai người kia có chút mạnh mẽ, đệ tử dường như chưa từng tu luyện qua...
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng đứng ở trước đại điện, thần thái nhàn nhã. Nghe được Tiên Nô bên cạnh hỏi, hắn thuận miệng đáp:
- Sư phụ đã lấy thuật hàng yêu truyền thụ, sao ngươi không biết...
Hắn nói tới đó lại dừng, khẽ gật đầu, lại nói:
- Đó là bảy phần thuật hàng yêu, lại thêm ba phần cấm pháp, dung hợp với nhau, ngươi xem không rõ cũng là hợp tình hợp lý...
Hắn lại thoáng tập trung tinh thần, lấy ra một miếng ngọc giản trắng in ra, tiện tay đưa tới phân trần nói:
- Đây là do sư phụ lĩnh ngộ được, có chút bá đạo, đừng truyền ra ngoài...
Từ trong thuật hàng yêu cùng cấm pháp ngũ hành lĩnh ngộ ra một chiêu thần thông này, có khả năng giam cầm pháp lực và tu vi, chỉ cần bắt được đối thủ lại có thể tùy ý sắp xếp. Huynh đệ Đồng gia cùng Thiên Lang đều chịu khổ bị hắn hại, có thể thấy được một chút uy lực. Lúc này nếu không phải Tiên Nô tò mò, Lâm Nhất sẽ không dễ dàng truyền thụ.
Tiên Nô nhận lấy ngọc giản, vẻ mặt mừng rỡ.
Hai mắt Xuất Vân Tử không rời khỏi vật trong tay của Tiên Nô, nhất thời trong lòng ngứa ngáy khó chịu, lộ vẻ chua xót cười 'Hì hì' nói:
- Lâm huynh đệ, hai người chúng ta xưa nay đều hỗ trợ nhau, à... thần thông gì đó, không ngại cho mượn xem một chút được không?
Lâm Nhất hãy còn nhìn chằm chằm vào hai chữ “Cửu Châu” trên cửa đại điện, cũng không quay đầu lại nói:
- Ngươi có không ít thủ đoạn bảo toàn tính mạng, cần nó có ích lợi gì...
Ý của hắn, đó là thần thông bảo toàn tính mạng của đệ tử ta, tuyệt đối không truyền cho người khác.
Xuất Vân Tử không hài lòng hừ một tiếng, nói lầm bầm:
- Coi trọng đồ của mình, lòng dạ hẹp hòi...
Lâm Nhất chú ý nói tiếp:
- Ngày khác ta sẽ truyền cho ngươi một đoạn Thăng Long Quyết thật sự! Cho dù khó có đại thành, ngươi có thể luyện mỡ trên người, ngọc thụ lâm phong sẽ ở trong tầm tay, ha ha...
Hắn lắc vai, đắc ý cùng đáng khinh giống người nào đó.
Xuất Vân Tử thật giống như bị kim thép đâm một cái, toàn thân run rẩy, tức giận nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT