Trên đỉnh núi đầy mây, Lâm Nhất lặng lẽ ngồi một mình. Sau một lát, hắn cầm lấy hồ lô Tử Kim bên thắt lưng uống một hớp rượu, chậm rãi ngẩng đầu lên. Ngọn núi ngoài trăm trượng giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trời cao...
Dư Hằng Tử tự chủ trương vội vàng đến, lại vội vàng rời đi. Trong mấy tháng này, hắn vội vàng đi tới Kháng Kim Tiên Vực trấn an Thành Nguyên Tử, cũng tuyên bố rộng khắp Cửu Châu môn, vẫn có chút chắc chắn: Cửu Châu môn không phải do Hành Thiên một mình độc chiếm. Đây là một tiên môn giúp mọi người làm điều tốt, một tiên môn thuộc về trong giới, không nghi ngờ, Cửu Châu môn quật khởi chính là dấu hiệu tốt chứng minh Tiên Vực trong giới chấn hưng.
Thành Nguyên Tử chịu bị đánh béo mới nhặt lại được cái mạng, xem như là may mắn trong bất hạnh. Hắn điều dưỡng hơn nửa năm, không dễ dàng gì khôi phục lại được tinh khí thần, liền muốn nghĩ cách báo thù. Nếu đánh không nổi người ta, không ngại đi tới La gia ngoài giới cáo trạng. Tiểu tử kia quá mức kiêu ngạo, tự có lúc xui xẻo. Ngoài ra, hắn còn muốn thông báo một tiếng cùng Qua Linh Tử ở Mộ Tô Tiên Vực, Hành Thiên Tiên Vực quả nhiên là bụng dạ khó lường, chắc chắn sẽ bị các nhà trong giới phỉ nhổ!
Dư Hằng Tử đến nhà, làm cho Thành Nguyên Tử rất bất ngờ. Đối phương thành tâm nhận tội cùng cố gắng cổ vũ khiến hắn tạm thời ngừng tâm tư tố cáo, nhưng vẫn canh cánh trong lòng về chuyện bản thân gặp phải. Cơ hội xoay chuyển phải gửi gắm vào một tiểu tử cuồng vọng, khó tránh khỏi là ý nghĩ viển vông. Mạch máu Tiên Vực trong giới, không phải nên nằm ở trong tay cao nhân ngoài giới sao, làm sao có thể dễ dàng thay đổi được?
Trong lúc Thành Nguyên Tử đang dao động, Dư Hằng Tử lại đi tới từng nhà hỏi thăm, cũng xem trọng sự hòa thuận của tiên minh trong giới. Mà đối mặt với lời thuyết phục của hắn, Qua Linh Tử của Mộ Tô từ chối cho ý kiến; Thủy Hàn Tử của Khuê Mộc cùng Nguyệt Huyền Tử của Nguyệt Yếm lại khinh thường Lâm Nhất không có tiếng tăm kia; chỉ có Tuế Phá, Tinh Mã cùng với Thủy Phủ rất động tâm, cũng có ý kết giao với Cửu Châu môn.
Dư Hằng Tử làm vậy, có thể nói là dụng tâm lương khổ. Giống như những lời trước đó, hắn không hề có ác ý với Lâm Nhất, chỉ muốn tám nhà Tiên Vực trong giới liên kết với nhau mới có khả năng phá tan coi thường cùng niêm phong của ngoài giới, mưu đồ đi xa hơn trên con đường tiên đạo.
Chuyện thật sự như vậy sao? Trăm năm trước, Dư Hằng Tử đã ưu ái Lâm mỗ có thừa, hắn có thể bấm tay coi bói sao? Đây là tồn tại đứng trên đỉnh núi chứ không phải cỏ dại dưới thấp, không ai sẽ tùy tiện đi theo khởi nghĩa vũ trang. Mỗi người đều là quái vật thành tinh sống mấy ngàn năm, từ lâu đã am hiểu sâu thị phi lợi hại!
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất lại đổ rượu vào miệng, lắc đầu không cho là đúng. Khi Tử Vi Tiên Cảnh mở ra, Dư Hằng Tử đáp ứng nắm tay nhau đi cùng, vậy là đủ rồi!
Ở trong hành trình đến Tiên cảnh trăm năm qua, nâng cao tu vi là việc cấp bách. Bất kể là Yêu Vương của Yêu Vực, hay kết mối thù truyền kiếp với La gia, hay là những kẻ mơ ước chí bảo Hạo Thiên bị lợi ích làm mê muội tâm can, đều không được phép mình có nửa phần sơ suất! Nếu muốn gặp được Kỳ nhi, sợ rằng còn phải đối mặt với Cửu Mục Tiên Vực thần bí khó lường!
Đối thủ sau này, đều là cao nhân cảnh giới Phạm Thiên. Chỉ có bản tôn tu tới Hợp Thể, Ma tôn luyện thành Thiên Ma Ngũ Ấn Hợp Nhất, đến lúc đó mới có sức đánh một trận! Nếu không, có thể lại là kết quả bỏ mạng thiên nhai, ngay cả Thiên Môn Sơn này cũng khó tránh khỏi bị liên lụy.
Lúc này giúp đỡ Cửu Châu môn vững chắc môn phái, chẳng qua chỉ là thuận thế mà thôi. Như vậy cũng xem như đền bù tiếc nuối của đám người đồng đạo Cửu Châu! Tuy nhiên, Xuất Vân Tử đánh chết cũng không muốn nắm giữ tiên môn. Lại để Tiên Nô thay thế là ngộ biến tùng quyền. Sau này nếu có biến số, lại tìm cách khác...
Lâm Nhất nhẹ than thở, thần thức tự do vượt qua cả ngọn núi, lập tức bao phủ Thiên Môn Sơn vạn dặm. Chẳng mấy chốc, hắn nhếch miệng mỉm cười.
Chỗ chân núi Thiên Môn Sơn, trong hai gian động đá khác, huynh đệ Thiên Lang đều ở trong đó, dưới mông lót một lớp yêu tinh, nhìn như đang canh giữ sơn môn nhưng vẫn không quên tu luyện, ngày thường không hề có lời phàn nàn.
Đồng Lý, Đồng Lực cùng Đồng Ly lại ở giữa sườn núi Thiên Môn Sơn làm hàng xóm cùng một đám trưởng lão Luyện Hư. Không biết là chịu đủ sỉ nhục và áp bức do thân phận nô bộc mang đến, hay bình sinh thích buôn chuyện, cả ngày ba huynh đệ đều dò xét sơn môn, có thể nói là bận rộn vui vẻ tới quên cả trời đất! Cửu Châu môn mượn điều này trở nên trật tự, uy danh của ba đại quản sự trưởng lão dần dần truyền khắp Hành Thiên...
- Lâm huynh đệ! Lâm huynh đệ...
Một bóng người mập mạp nhảy lên trên đỉnh núi, trên mặt vẫn còn nụ cười đắc ý. Xuất Vân Tử cầm một miếng ngọc giản trong tay, không mời mà tới. Hắn từ lâu đã đoán ra tu vi của Lâm Nhất xưa đâu bằng nay, lại tuyên bố đạo lý lớn cho trên dưới Cửu Châu môn. Nhớ năm đó cùng thái thượng trưởng lão có thể làm huynh đệ tốt cùng chung hoạn nạn, bây giờ sao có thể lấy nghèo giàu phân chia, so cảnh giới cao thấp được? Kết quả là hắn ngang nhiên xem mình là huynh trưởng của thái thượng trưởng lão, ở trong tiên môn có địa vị hơn người, khiến cho mọi người khâm phục ước ao lại sinh lòng kính sợ, ngay cả huynh đệ Đồng gia cũng có chỗ cố kỵ.
Lâm Nhất thu lại hồ lô Tử Kim, xuống khỏi tảng đá xanh và đi tới trên mảnh đất trống bên cạnh động phủ, cúi đầu nghĩ rồi khẽ hỏi:
- Chuyện gì?
- Ha ha! Lão... Lão tiền bối thật sự đạt đến một trình độ nào đó! Hắn thuận miệng đọc một đoạn pháp quyết đưa tặng, ta suy nghĩ mấy tháng mới hiểu được! Không ngờ là một trang công pháp không tầm thường, thực sự hiếm có!
Xuất Vân Tử vung vẩy ngọc giản trong tay phân trần nói, lại hiếu kỳ nhìn xung quanh, hỏi:
- Ta còn không rõ, đang muốn tìm tiền bối xin chỉ giáo, vì sao trước sau không thấy bóng dáng của người khác? Hoa Trần Tử cũng không thấy...
Lão Long không phải người thường, không chỉ thích Thiên Trần tinh quái, còn có chút ưu ái đối với Xuất Vân Tử giả dối nhanh trí. Lão thoả thích đùa bỡn hắn xong còn lấy công pháp đưa tặng à? Lâm Nhất tò mò ngẩng đầu lên, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Là công pháp gì?
Xuất Vân Tử đi tới gần Lâm Nhất rồi lại chợt lui về sau một bước, trên gương mặt đầy sợ hãi giấu hai tay sau lưng, không vui oán giận nói:
- Ngươi lại chiếm lợi của ta...
Nói xong, hắn lại vênh váo cười, khoe khoang nói:
- Đây là tiền bối tặng, sao có thể tùy ý truyền ra ngoài được!
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, phất tay áo nhấc cột ngọc trên mặt đất lên, sau khi thôi diễn một lát lại ném xuống trong núi đá trên mặt đất. Sau đó, hắn đi thong thả quanh nơi ném hơn trượng, không để ý nói:
- Người ngươi muốn tìm, ta cũng không biết đi đâu...
- Đừng khách sáo như vậy a! Lâm huynh đệ...
Con ngươi của Xuất Vân Tử đảo một vòng, thò tay đưa ngọc giản qua, lấy lòng nói:
- Ngươi lại xem giúp ta, vì sao ta tu luyện mấy tháng không thấy có động tĩnh...
Hắn lại cười hì hì, nói:
- Tiền bối cùng Hoa Trần Tử đều dựa theo kim kiếm hiện thân, ngươi sao có thể không biết hai người bọn họ đi đâu chứ...
Lâm Nhất không nhận ngọc giản, ánh mắt đảo qua đã thấy rõ một đoạn ký tự trong đó. Bên trong ngoại trừ vài câu khẩu quyết Thăng Long Quyết, cộng thêm Vô Cực Bi Văn bị bóp méo thay đổi hoàn toàn, cũng không công pháp gì cao thâm.
Lão Long lấy việc công làm việc tư, rất không tốt!
Lâm Nhất mỉm cười, do dự một lát lại lấy ra một miếng ngọc giản, phần trần với Xuất Vân Tử:
- Pháp môn mà ngươi lấy được, căn bản không tu luyện được, ta lại tặng một trang...
Vẻ mặt Xuất Vân Tử nghi ngờ, liên tục lắc đầu nói:
- Lâm huynh đệ, đừng nên vì đố kỵ mà sinh hận! Dựa vào tư chất của ta, trong thiên hạ còn chưa có công pháp nào không tu luyện được...
- Trang này đến từ bia văn của Hậu Thổ Tiên Cảnh, quyền làm trấn sơn chi bảo của Cửu Châu môn!
Xuất Vân Tử cầm ngọc giản ở trong tay, ánh mắt lập tức sáng lên, kinh ngạc la lên thất thanh nói:
- Vô Cực Bi Văn?
Thấy không sai, hắn lập tức mừng rỡ nói:
- Bên trong Hậu Thổ tháp có ba tấm bia chia ra làm Hư Vô, Thái Cực cùng Vô Cực, mỗ loại có văn bia khó lường, duy nhất chỉ có người có duyên mới hiểu được. Không ngờ ngươi tự nhiên có được văn bia hoàn chỉnh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT