Phục Long Sơn tám ngàn dặm bao la với cảnh tượng hùng vĩ. Nơi này từng là đạo trường của Phục Long Môn ở Hành Thiên, bây giờ cổng và sân đã thay đổi, đổi thành Cửu Châu. Phục Long trấn cách nó trăm dặm cũng náo nhiệt hơn trước, có thể dễ dàng thấy được bóng dáng của tu sĩ Hành Thiên.
Trước một tửu quán trong thôn trấn sát mặt đường, hai tu sĩ nâng cốc nói chuyện.
- Cửu Châu môn lớn như vậy không ngờ không có môn chủ, khiến người thấy thật kỳ lạ! Không biết Ung Nguyên đạo hữu có thể có nghe thấy...
Người đặt câu hỏi là một vị trung niên, chòm râu thưa thớt, da mặt non mịn, khóe mắt lại có vài nếp nhăn, trong thần sắc lộ ra tò mò. Hắn có tu vi Luyện Hư sơ kỳ, là một môn chủ tiên môn nhỏ ở Hành Thiên. Ngồi đối diện hắn có dáng vẻ của lão già năm mươi, râu tóc đen, hai mắt không ngừng nhìn lướt qua trên đường phố, xem thường nói:
- Minh Hòa đạo hữu mới tới đây nên có chỗ không biết cũng là bình thường! Cửu Châu môn tuy không có môn chủ nhưng lại có đại trưởng lão là cao thủ Luyện Hư trung kỳ viên mãn, làm người rất khôn khéo, qua lại thân thiết với Hành Thiên môn...
- A! Cửu Châu môn cùng Hành Thiên môn có nguồn gốc không cạn! Ha ha! Mời...
Ung Nguyên nâng chén mời rồi uống một hơi cạn sạch, ngược lại khiêm tốn cười nói:
- Có người nói Phục Long Sơn có tiên khí xuất hiện, còn không biết thật hay giả. Bản thân rất tò mò, mới xuất môn đến đó mở mang tầm mắt, vẫn mong Minh Hòa đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn mới phải!
Lão già được gọi là Minh Hòa để chén trong tay xuống, thu hồi ánh mắt trên đường phố và nói:
- Sao lại giả được? Mười năm trước, ta đi qua đây đã từng tận mắt nhìn thấy...
Vẻ mặt đối phương chân động, mắt trợn tròn, nếp nhăn hai bên giãn ra. Hắn lại đứng dậy và trầm giọng xuống, có vẻ thần bí ra hiệu nói:
- Ở đây chờ đợi cũng chỉ phí công vô ích, hãy đi theo ta vừa đi vừa nói chuyện...
Nghe vậy, Ung Nguyên bừng tỉnh hiểu ra. Hắn quan sát xung quanh rồi liên tục gật đầu, bỏ lại một viên Tiên Tinh trả tiền rượu rồi đi theo Minh Hòa qua con đường nhộn nhịp, đi về phía ngoài trấn. Sau một lát, hai bóng người rời khỏi mặt đất, lao thẳng đến sâu bên trong núi lớn.
Trên đường, Ung Nguyên từ trong miệng của Minh Hòa được biết sự tồn tại của tiên khí.
Mười năm trước, dưới chân núi Phục Long Sơn từng có tiếng rồng ngâm, ánh sáng lành xông thẳng lên trời. Đệ tử Cửu Châu môn cùng tu sĩ lân cận bị kinh động, cũng nhận định đó là tiên khí hiện ra. Khi mọi người xuất hiện thì tất cả đã biến mất.
Cao thủ Cửu Châu môn không cam lòng bỏ qua, lại tìm kiếm sâu xuống dưới đất, cuối cùng vẫn không có thu hoạch được gì. Lời đồn có liên quan đến tiên khí lại lan truyền nhanh chóng, dẫn tới tu sĩ các nơi trong Hành Thiên rục rịch. Càng khiến người ta phấn chấn là nghe nói Phục Long Sơn lại có động tĩnh...
- Ba tháng trước ở trên bầu trời Phục Long Sơn có lôi vân cuồn cuộn lại tập trung không rời, suốt hai ngày sau mới tiêu tan gần như không còn, rất kỳ lạ! Mười năm sau lại xảy ra điềm báo lạ, hoặc có tiên khí trọng bảo được tái thế cũng không chừng...
Minh Hòa là tu vi Luyện Hư sơ kỳ, cũng đến từ một tiên môn nhỏ. Hắn thấy Ung Nguyên là người thức thời, lại kết bạn đi cùng đối phương, xem như có thể chăm sóc lẫn nhau. Sau khi phân trần xong, hắn chỉ ngón tay về phía trước nói:
- Ngọn núi chếch bên kia Phục Long Sơn, cách nhau ngàn dặm, nhưng có động tĩnh thì trong giây lát có thể tới nơi. Hai người chúng ta tạm thời ở lại đó, kiên trì chờ...
Người trên không trung thu hết tình hình trong mắt. Ngoài ngàn dặm, tùy ý có thể thấy được tu sĩ thường lui tới. Cửu Châu môn không kiêng kỵ với điều này, mặc cho đệ tử các nhà ở Hành Thiên tạm xây dựng cơ sở ở xung quanh Phục Long Sơn. Ngọn núi được Minh Hòa lựa chọn kia nằm riêng rẽ, ít phải lo lắng có người tranh chấp. Ung Nguyên tán thưởng nói:
- Ha ha! Chúng ta chiếm lợi thế về đất, lại thêm nhân hòa, chỉ đợi thiên vận hạ xuống, nhất định sẽ thành công!
Tay áo Minh Hòa tung bay, vẻ mặt vênh váo. Không bao lâu, ngọn núi kia tự nhiên gần ngay trước mắt. Nhưng vừa tới, vẻ mặt hắn lại trầm xuống, thân hình đột nhiên lao nhanh, nổi giận đùng đùng quát:
- Tiểu bối không mở mắt, sao có thể cướp địa bàn của ta...
Ung Nguyên theo tiếng nhìn lại, chẳng hề để ý mà cười ha hả. Trên ngọn núi cao nghìn trượng này, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người, chính là lão già với chòm râu bạc phơ. Tuy nhiên hắn chỉ là tu vi Hóa Thần hậu kỳ, mặc quần áo bằng vải thô chỉ có bởi nông dân, đang bận rộn dùng mấy khối đá lớn xây nhà lá, dáng vẻ tất nhiên là một người dân thô mãng sơn dã.
Thoáng cái, hai người đã hạ xuống trên ngọn núi. Minh Hòa lao vọt tới gần lão già kia, giơ tay mắng:
Hắn ở chỗ này đã hơn nửa tháng, vừa rời đi lại bị một tiểu bối Hóa Thần nhân cơ hội xoong vào, sao có thể không tức giận được!
Lão già kia vẫn còn loay hoay xây nhà lá, căn bản không để tâm tới hai người phía sau. Mà khi câu 'Cút ngay' nổ vang ở bên tai, hắn mới chậm rãi xoay người lại, giọng nói trầm thấp lại không để ý hỏi:
- Tiểu bối mắng ai đó?
Hai bên cách nhau còn có ba trượng, Minh Hòa tức giận xông tới lại nhịn không được mà lui về sau một bước. Ung Nguyên đến bên cạnh hắn cũng hơi ngẩn người ra. Thân thể của lão già này cao lớn, chòm râu bạc phơ rậm rạp, đôi mắt to không trợn cũng tròn, trên mặt còn cười cổ quái, giống như gặp được chuyện gì thú vị.
Vẻ mặt Minh Hòa chợt nghiêm lại nhưng không thấy đối phương có gì khác thường. Hắn vung ống tay áo, cả vú lấp miệng em nói:
- Hừ! Chửi ngươi đã cất nhắc rồi, đừng ép lão phu ra tay, tự mình chuốc lấy cực khổ!
Lão già không hề động đậy, trên mặt vẫn cười, lại nắm chặt hai bàn tay to, phát ra những tiếng rắc rắc...
Thấy thế, Ung Nguyên vội vàng giơ tay ngăn cản. Xung quanh đều là tu sĩ của các môn các phái, chỉ vừa động thủ sợ rằng sẽ có nhiều bất tiện. Lão già này không sợ hãi, có lẽ có tiền bối cao nhân ở sau lưng làm chỗ dựa.
- Lại bớt giận đi...
Hắn khuyên Minh Hòa một câu, lại xoay về phía đối phương cười nói:
- Tiểu bối này ngươi thật vô lý! Nơi này đã là chỗ của hai người chúng ta, sao có thể làm tu hú chiếm tổ chim khách...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT