Lâm Nhất nghỉ chân quan sát trước hố lớn sâu không thấy đáy.
Nơi này không khác với những lời Tiên Nô nói, hai, ba dặm quanh miệng hố đều là cây cối mọc ngược, chỉ có một con đường nhỏ ở giữa, có hơi lạnh tự nhiên xông ra, lại bị sương mù dâng cao tới mấy trăm trượng trong khoảng không ngăn cản, tập trung không tan có chút kỳ lạ. Ngoài hố sâu còn là trước mắt đầy xanh tươi, cây cỏ trong hố mọc lên đều bị che phủ một tầng sương trắng, trong ngoài chính là hai khoảng đất trời khác biệt...
Dưới hố trời còn có Huyền Băng và di hài của tiên nhân sao?
Lâm Nhất dường như suy nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn và thoáng cười nhạt. Tiên Nô có thiên phú dị bẩm, chỉ thiếu tu vi mà thôi. Nếu cho nàng thời gian, những kẻ đầu đường xó chợ căn bản không phải là đối thủ của nàng. Ba huynh đệ Đồng gia còn nảy lòng tham, lúc này cũng nên hối hận rồi!
Tuy nhiên, tu vi của lão đại Đồng gia không tầm thường, là một nhân vật co được dãn được! Dẫn ba người huynh đệ bọn họ về Hành Thiên, bất luận là dùng để tự lập môn hộ, hay làm lớn mạnh Cửu Châu môn của Xuất Vân Tử, đều có thể phát huy công dụng!
Lâm Nhất xoay người về cái hố trước mặt và phát động thần thức nhìn xuống. Xuyên qua từng tầng chạc cây, mơ hồ có thể thấy được cảnh tượng ở đáy hố. Hơi lạnh dày đặc, tử khí u ám...
Tuy nhiên chẳng bao lâu, Lâm Nhất chợt thu lại thần thức và khẽ nhíu mày. Khí lạnh này lại có khả năng cắn nuốt pháp lực. Không trách được trước đây đám người Đồng Lý có chút kiêng kỵ đối với điều này, hóa ra thật sự kỳ lạ! Chẳng lẽ là do cấm chế Huyền Băng này gây ra?
Lâm Nhất cân nhắc một lát, bước trong hư không đi về phía trước, bóng dáng chia ra làm hai. Hắn lấy thân thể Ma tôn đứng ở trên hố trời, khí thế toàn thân thoáng cái đã chợt biến đổi, tay áo tung bay chạy thẳng về phía bên dưới. Bản tôn lại ngồi xếp bằng ở trước miệng hố...
Tuy nhiên giây lát, Lâm Nhất xuyên qua khe có cây cối, dần dần tới gần đáy hố, tốc độ đi xuống chậm lại. Hắn tập trung tinh thần quan sát chung quanh, âm thầm đề phòng.
Đáy hố trời đã không phải là tình hình lúc đám người Tiên Nô rời đi nữa. Xung quanh có sương mù dày đặc, băng đóng khắp nơi, lại có hơi lạnh cuồn cuộn, rất âm u đáng sợ. Nơi đây giống như một đầm nước lạnh sâu mấy trăm trượng, bị lãng quên ở sâu trong lòng đất này, muốn nhìn thấy ánh mặt trời nhưng vì vắng lặng quá lâu, buồn bã bất lực, chỉ đành phải hóa thành từng trận sương mù bay lên, phát tiết ra không cam lòng cùng tịch mịch suốt mấy vạn năm qua. Nó tản ra hơi lạnh thấu xương, đủ để cắn nuốt tất cả sinh linh...
Lâm Nhất cách mặt đất hơn mười trượng, vẻ mặt do dự. Một khối Huyền Băng yên lặng mấy vạn năm, còn có thể có uy lực cấm chế kinh người như vậy, lai lịch cũng không bình thường. Nếu vì vậy mà xoay người bỏ lỡ điều gì thì thực sự không nên a!
Nghĩ kĩ, Lâm Nhất giơ tay phải nhẹ nhàng bắn ra. Một tia lửa đỏ ánh vàng thoát khỏi ngón tay lao ra, giống như sao rơi lao thẳng về phía bên dưới. Bỗng nhiên trong lúc đó, ánh lửa tắt lịm, xung quanh vẫn tối đen như trước, chỉ có hơi lạnh vô tận vẫn tràn ngập ra không ngừng.
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên! Cho đến nay, hắn tuy không thể nói là hiểu rõ về rất nhiều pháp môn tu luyện nhưng cũng không còn là đứa trẻ không hiểu gì, mới bước lên con đường tu tiên năm đó nữa.
Theo những gì được biết, chân hỏa của con người có ba loại, chia ra làm Tam Muội Chân Hỏa, Chân Hỏa Bản Mạng và Ly Hỏa. Sau khi nguyên thần của tu sĩ đại thành, uy lực Tam Muội Chân Hỏa theo đó nâng cao, hóa thành Chân Hỏa Bản Mạng. Đợi sau khi tu tới cảnh giới Tiên Nhân, Chân Hỏa Bản Mạng nghịch chuyển âm dương, trở thành Ly Hỏa càng thêm bất phàm...
Vừa rồi là Chân Hỏa Bản Mạng, sau khi thử, cuối cùng lại không chịu nổi như vậy sao?
Lâm Nhất xem thường lắc đầu. Hừ! Nếu Thiên Sát Lôi Hỏa còn chống đỡ không nổi uy lực của Huyền Băng, vậy hôm nay hắn đi một chuyến uổng công rồi. Hắn bấm tay lại bắn ra, một ngọn lửa đen vàng bắn ra, dầu nóng gặp nước xèo một tiếng rồi chìm xuống đáy hố. Khí cơ xung quanh thoáng cái đã dừng lại, sương lạnh kỳ lạ khó lường bắt đầu chấn động mãnh liệt.
- Ha ha!
Lâm Nhất đắc ý cười một tiếng kỳ quái, vung tay áo phẩy nhẹ, Thiên Sát Lôi Hỏa lập tức quay về. Hắn giơ tay lên lấy ra một bộ pháp quyết, ánh lửa nổ mạnh và lập tức hóa thành từng đốm nhỏ, ngược lại che phủ khắp toàn thân. mười tám thức Minh Hỏa Ấn đến từ Tiên cảnh ở hậu thổ, cùng chín câu Minh Hỏa Quyết có thể khống chế được lửa trong thiên hạ, lúc này được hắn thi triển ra cũng linh hoạt vô cùng!
Sau khi Lâm Nhất có Thiên Sát Lôi Hỏa hộ thể thì không hề chậm trễ, thân hình đột nhiên hạ xuống. Trong giây lát, hắn đã đi qua sương lạnh cùng núi đá mười mấy trượng. Theo cảnh vật trước mắt biến đổi, hắn chợt dừng lại.
Trong sương lạnh lộ ra vài điểm huỳnh quang với ánh sáng ảm đạm. Một khối Huyền Băng với phạm vi hơn mười trượng bị chôn hết một nửa, có thể thấy được rõ ràng bóng người trong đó. Tất cả đều trợn trừng hai mắt, trong thần sắc có vẻ phẫn nộ, dường như không cam lòng, lại bị đông cứng như thế cho đến lúc này. Với khoảng cách hai ba trượng, hơi lạnh dày đặc cùng tĩnh mịch ép đến, khiến người ta khiếp sợ tới cực độ!
Lâm Nhất kinh sợ thở dài và thoáng lui ra phía sau. Hắn nhiều lần quay đầu nhìn lại, tưởng tượng tình cảnh xảy ra lúc đó. Một đám tu sĩ hoặc là một đám tiên nhân, bị người có đại thần thông lớn thi triển pháp lực giam cầm, sau đó ném vào tinh không, cuối cùng rơi vào sâu bên trong lòng đất này...
Lâm Nhất nhìn một lúc lâu mới nhìn sang phía Huyền Băng, lại không nhịn được âm thầm lắc đầu. Nếu di hài những tiên nhân kia thật sự đến từ viễn cổ đã sụp đổ, có thể thấy được lúc đó hỗn loạn cùng thê thảm thế nào. Một thức thần thông lại giết chết trăm vị tiên nhân, đúng là ngoài sức tưởng tượng!
Lâm Nhất cố gắng trấn tĩnh lại, giơ tay lên và bắn tới một luồng Thiên Sát Lôi Hỏa. Ngọn lửa linh hoạt hóa thành một con rồng lửa dài hơn thước, dễ dàng xuyên qua sương lạnh, nhưng khi chạm đến Huyền Băng lập tức dừng lại, bị ép quay ngược về.
Thấy tình cảnh như vậy, Lâm Nhất có chút bất ngờ. Thiên Sát Lôi Hỏa không sợ Huyền Băng, lại không phá được cấm chế trong đó? Hắn cẩn thận đi về phía trước vài bước, vận chuyển thị lực nhìn lại. Sau đó, hắn lại bắt đầu chậm rãi chuyển động xung quanh Huyền Băng.
Cho đến một nén hương, Lâm Nhất mới ngừng lại được, đã không còn hăng hái nữa. Sau khi tu sĩ chết, càn khôn giới theo đó hiện rõ. Hắn đi vòng lâu như vậy, trong Huyền Băng chỉ có hơn trăm tử thi trông rất sống động, căn bản không tìm thấy bóng dáng của càn khôn giới cùng pháp bảo...
Không thu hoạch được gì, trong lòng Lâm Nhất có ý muốn rời đi. Đến lợi ích từ người chết cũng không chiếm được! Hắn chưa xoay người, lại ngẩng đầu nhìn lên...
Trước miệng hố trời, bản tôn của Lâm Nhất đang ngồi im chợt mở mắt ra. Có thân Ma tôn ở trong nơi hiểm yếu, hắn biết rõ ràng tình cảnh ở đó. Suy nghĩ một lát, hắn giơ tay lên, lấy ra Quỷ Châu ban đầu, dùng thần thức truyền âm nói:
- Ta có lời muốn hỏi ngươi...
Qua một hồi lâu, trong Quỷ Châu không có động tĩnh gì.
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, lại nói:
- Tiền bối Ngô Dung! Tại hạ có việc thỉnh giáo...
Trong Quỷ Châu, sương mù màu đen điên cuồng phun ra, thần thức có thể thấy được bóng dáng một nam tử trung niên với vẻ mặt kiêu căng, không nhịn được nói:
- Ngươi vẫn nên chết tâm đi...
Vị tu sĩ Ngô Dung này là quỷ linh, vẫn còn để ý tới chuyện lần trước bị ép làm người hầu. Lâm Nhất mỉm cười, nói:
- Tiền bối là cao nhân viễn cổ, sau khi gặp nạn mới bất hạnh rơi xuống đây. Không biết ngài cùng các vị thủ hạ còn di hài không...
- Ngươi muốn làm gì?
Ngô Dung lập tức dựng lông, trong lời nói lộ ra vẻ thâm trầm lạnh lùng.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, cảm thấy bất ngờ, cẩn thận nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT