- Năm đó, ta với Kỳ nhi chẳng qua mới là tu vi Trúc Cơ. Ở trong Phong Vân Đình bên cạnh hồ Hóa Long, nàng dúng máu của hai người luyện ra ba cây trâm cài tóc, cũng giữ lại một cái xem như là tín vật. Nàng nói, trâm này dùng máu của chúng ta luyện ra, bất luận là cách ngàn dặm vạn dặm, luôn có một tia thần hồn tương dẫn, hai bên sẽ không lạc nhau...
Hai con giao long màu bạc không ngừng bay xung quanh rừng trúc, truy đuổi theo nhau không bỏ không rời...
Ánh mắt Lâm Nhất hồi tưởng, lại nói tiếp:
- Nàng còn nói, truy hồn trước đây, truy phong mãi mãi! Mong tương lai được làm bạn bên nhau, theo đuổi gió nơi chân trời...
Ánh mắt Vũ Tử nhìn theo hai con giao long thoáng chớp động, sắc mặt giận dữ thoáng dịu xuống. Nàng có thể từ trong lời của đối phương nghe ra được sự đau đớn, còn có thể từ ấn ký tinh huyết trong giao long này mà cảm nhận được sự tha thiết chờ đợi. Chỉ cần nàng bằng lòng, chỉ cần trong đầu vừa suy nghĩ, lại có thể thu được hai cây trâm cài tóc. Tuy nhiên, nữ tử tên là Kỳ nhi kia lại có quan hệ gì với nàng chứ?
- Trên người ta không có trâm gài tóc...
Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại. Vũ tiên tử mặc trang phục trắng như tuyết, mái tóc dài được khăn mây buộc lại, toàn thân trên dưới không dính bụi tràn, chỉ có vẻ mặt vắng vẻ lại có chút do dự. Trong đôi mắt hắn lóe lên chút ưu thương, nói:
- Cây trâm cài tóc đó đã theo Kỳ nhi biến mất ở trong gió...
Vũ Tử khẽ lắc đầu, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều, nói:
- Người yêu của ngươi không ngờ đã không còn, sao người lại cố dây dưa với ta? Dĩ hạ phạm thượng là tối kỵ trong tiên môn! Đi thôi! Niệm tình ngươi vì xúc động mà liều lĩnh, ta sẽ không trách phạt...
Cách một bức tường thấp nhưng không có cách nào vượt quá. Có lòng trâm làm chứng, nàng vẫn không tin ta! Trong lòng Lâm Nhất hoảng loạn, buột miệng nói:
- Kỳ nhi! Ngươi có biết lai lịch của bức tranh cuộn này không? Nàng không biết, ta biết...
Cơ thể mảnh mai của Vũ Tử khẽ run lên. Ánh mắt nàng xem kỹ, hỏi:
- Ngươi... biết gì?
Lúc này, trong lòng nàng tự nhiên rối bời. Vẻ mặt người trẻ tuổi kia không giống giả vờ, chẳng lẽ lại thật sự biết lai lịch của mình sao? Hắn dám có hành vi phóng đáng ở bên cạnh Thính Vũ Tiểu Trúc, sao có thể là hạng người lương thiện được? Hạng người như vậy, sợ rằng sẽ gây ra một lần nghiệt duyên, tuyệt đối không thể liên quan đến mình được...
Lâm Nhất muốn nhân cơ hội nói ra chân tướng, chợt tiếng cười vang lên không đúng lúc...
- Ha ha! Linh khí thô sơ xấu xí như vậy còn dám khoe khoang...
Lôi Thiên đột nhiên tới và giơ tay chộp vào trong hư không, ảo ảnh của hai con giao long tản đi, khôi phục lại một cây trâm cài tóc ban đầu, bị hắn cầm trong tay tùy ý thưởng thức. Dáng vẻ hào hiệp của hắn rơi xuống, vẻ mặt nghiền ngẫm, cười nói:
- Vũ tiên tử, tại hạ tới chậm một bước lại để cho tiểu bối tới quấy rầy nàng, không bằng đuổi ra ngoài...
Chỉ cần nói ra lai lịch của bức tranh cuộn, lại có thể cho thấy tâm ý của mình! Quên quá khứ cũng không sao, biết có người vẫn còn nhớ nàng, chờ nàng, vậy là đủ vậy! Các loại ngờ vực vô căn cứ khác, tất có ngày sẽ tiêu tan hiềm khích lúc trước! Mà khi đối mặt với thời điểm quan trọng này, bị người chen vào một gậy, còn cướp đi bảo vật của mình, uy thế trên cơ thể Lâm Nhất chợt biến đổi, trong ánh mắt có ánh đỏ chớp động, lạnh giọng quát:
- Lôi Thiên! Đưa ta trâm gài tóc! Nếu không đánh một trận sinh tử!
Giữa trán của hắn hiện ra hai ấn ký, ngầm có sát cơ điên cuồng chỉ chực phát ra.
Vì một cây trâm cài tóc mà phát điên, có đến mức như vậy không? Một tiểu bối Luyện Hư muốn tử chiến cùng một tiền bối cảnh giới Phạm Thiên, ngươi xứng sao? Tuy nhiên, tư thế liều mạng này sợ rằng không kém hơn tu sĩ Hợp Thể bình thường đâu! Lôi Thiên liếc nhìn vật trong tay, cười xem thường. Cùng lúc đó, có người đột nhiên không cần suy nghĩ nói:
- Không được sinh sự ở Thính Vũ Tiểu Trúc của ta, trả trâm gài tóc cho hắn đi!
Lôi Thiên có hơi bất ngờ, không khỏi mở bàn tay ra. Trâm gài tóc đột nhiên bay đi, chớp mắt rơi xuống trước mặt của Lâm Nhất. Hắn vội vàng xoay mặt về phía đình cỏ, tiên tử vẫn thản nhiên như nước, lộ ra uy nghi vốn có, tay áo tuy bay, thuận thế phất nhẹ tay áo. Ngay lập tức, Thính Vũ Tiểu Trúc lập tức được bao phủ ở trong một mảnh mưa bụi.
Lâm Nhất thu lại trâm gài tóc, không hề chú ý tới Lôi Thiên mà vội la lên:
- Kỳ nhi! Bức tranh cuộn này...
Trang phục màu trắng tung bay, giống như đám mây lượn lờ. Vũ Tử lơ lửng giữa không trung trong đám mưa bụi, khẽ nói:
- Ta tên Vũ Tử, không phải Kỳ nhi của ngươi! Bức tranh cuộn là vật gia truyền của ta, không cho phép ngươi lỗ mãng! Chuyện gì cũng chỉ quá tam ba bận, ngươi tự giải quyết cho tốt...
Nàng thản nhiên liếc mắt rồi tung người rời đi.
- Sao lại như vậy? Vì sao không nghe ta phân trần? Chuyện quá tam ba bận? Lẽ nào bất ngờ gặp ở động phủ lần trước cùng với gặp mặt vừa rồi đều bị nàng xem là mạo phạm sao..
Lâm Nhất vội bước tới hai bước rồi nghẹn họng, nhất thời hoảng sợ luống cuống.
- Ha ha! Ta chờ bao năm như vậy, lại bị một tiểu bối ngươi nhanh chân đến trước một bước!
Lôi Thiên vẫn cười hào hiệp, lại khó nén được vẻ mất mát. Hắn nhìn cấm pháp bao phủ Thính Vũ Tiểu Trúc, bất đắc dĩ lại nói:
- Chỉ có điều hôm nay tiên tử sẽ rời khỏi Thiên Cương Tiên Vực, muốn gặp lại nàng thì sợ rằng phải chờ tới ngày Tử Vi Tiên Cảnh mở ra!
Hắn đi mấy bước theo hàng rào tre, dường như suy nghĩ tới điều gì.
Sau một lát, thấy vẻ mất hồn mất vía của Lâm Nhất, vẻ mặt Lôi Thiên khinh thường lắc đầu, giễu cợt nói:
- Ngươi là một đệ tử ngoại môn ra vào động phủ kết giới cũng xem như hiếm có, còn dám có suy nghĩ không an phận với trưởng bối trong môn, đúng là quá can đảm!
Hắn lại tự chú ý gật đầu, cười nói:
- Nói như thế, ngươi muốn liều mạng với ta cũng không có gì bất ngờ...
Lâm Nhất lấy tay đỡ trán, hai đạo ấn ký dưới ngón tay hơi nảy lên. Hắn cố ép xuống tâm thần nóng nảy, khí tức hỗn loạn.
Lôi Thiên suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hỏi:
- Vừa rồi ngươi hình như nói biết lai lịch của bức tranh cuộn, có thể nói với ta không...
Cách hơn mười trượng, Lâm Nhất vẫn đứng lặng lẽ nhìn theo về phía Vũ tiên tử rời đi. Nghe tiếng, hắn hồi thần, chậm rãi xoay người lại, sát khí đã thu lại, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Tử Vi Tiên Cảnh ở đâu? Bao giờ mới mở ra...
Lôi Thiên liếc sang Lâm Nhất và vuốt chòm râu, âm thầm lắc đầu. Lúc trước muốn liều mạng, lúc này lại vô lễ như thế, hoàn toàn là một tiểu bối không hiểu quy định, đổi lại ngày thường, ta đã sớm giáo huấn người! Bây giờ tiên tử đi rồi, ta chỉ tạm thời ở lại đây mới không tính toán nhiều với ngươi!
- Ha ha! Ngươi thân là đệ tử của La gia mà kiến thức nông cạn...
Lôi Thiên lắc đầu, kiên nhẫn nói:
- Tử Vi Tiên Cảnh ẩn trong tinh vực, biến hóa không ngừng. Sau khi Cửu Mục Tiên Vực thông bảo ra mới biết được nó mở ra ở đâu. Đến lúc đó, lại do ngoài giới mời các nhà trong Tiên Vực cùng tới gặp! Chắc hẳn sẽ không xa. Tuy nhiên...
Hắn lại nhìn có chút hả hê nói tiếp:
- Còn chưa có một nhà nào sẽ dẫn theo một đệ tử ngoại môn đi cùng! Ngươi cũng có tấm lòng cuồng dại như ta, ngược lại không bằng nói với ta về lai lịch của bức tranh cuộn này đi...
Bức tranh cuộn? Lâm Nhất nhìn về phía Thính Vũ Tiểu Trúc trong mây mù. Chỉ có lấy được bức tranh cuộn và tìm tới Kỳ nhi, Vũ tiên tử bây giờ, đích thân nói ra câu chuyện kỳ lạ ẩn chứ trong đó, hai bên may ra mới có cơ hội cứu vãn. Nàng quên quá khứ, ta không trách nàng. Nhưng ta lại không quên, cũng đã mất đi một lần, ta sao có thể lại mất đi lần nữa được! Bằng không, nỗi lòng bất an, đạo cảnh bất ổn, tiên đạo này không đi cũng thôi...
Lâm Nhất ta không màng vinh hoa, không hỏi phú quý, chỉ cầu giữ cho tấm lòng không hổ thẹn trong trời đất! Thế nhưng tiên đạo nhiều gian khổ, số phận nhiều trắc trở, hồng trần có một không hai, dọc đường đi đã giữ lại mấy phần tiếc nuối! Kỳ nhi, kiếp trước của nàng đã qua, ta còn canh giữ ước hẹn của kiếp này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT