- Không phải vẽ tiên tử, vậy người này là ai...

Vũ tiên tử không nói gì, lại lắc đầu.

Lôi Thiên Tự cho mình là đúng, cười ha hả, nói:

- Người trong bức tranh xinh đẹp xuất trần, không phải tỷ muội của tiên tử thì cũng là trưởng bối của tiên tử...

- Nếu như ngươi hỏi thăm nhiều hơn sẽ không khó biết được lai lịch của ta!

Trong giọng nói mềm mỏng của Vũ tiên tử lộ ra chút bất đắc dĩ cùng lãnh đạm. Nghĩa phụ cầu xin sư phụ, nói là nóng lòng nhớ nữ nhi. Mà lần này trở về lại không phải như tưởng tượng...

Lôi Thiên biết mình lại nói sai! Hắn âm thầm tự trách, ra vẻ ung dung nói:

- Tiên tử nổi tiếng truyền khắp bên ngoài giới, lai lịch có liên quan đến tiên tử càng là một chuyện lạ, được mọi người nói chuyện bàn tán say sưa! Trên tranh cuộn vừa không phải là bản thân tiên tử, cũng không biết đến từ đâu, không ngại có thể để cho...

- Nói quá sự thật rồi...

Vũ tiên tử giống như không kiên nhẫn nghe đối phương nói bốc nói phét, tự mình nói:

- Cha mẹ ta chỉ là người phàm bình thường, tổ tiên không hề qua có lại với tiên nhân. Ta được nghĩa phụ thu nhận mới bái sư học đạo!

Vẻ mặt nàng vẫn như trước, nói tới đây lại thay đổi, lạnh lùng nói:

- Tranh này là vật gia truyền của Vũ Tử, không thể chuyển tặng cho người khác, mong đừng nhắc lại nữa!



Vũ Tử không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện liên quan đến lai lịch của tranh cuộn...

Nàng nhớ mang máng, khi phụ thân còn sống thường hay dâng hương quỳ lạy bức tranh cuộn treo phong phòng, cố hết khả năng thành kính cảm ơn! Lại vào năm Vũ Tử mười bốn, mười năm tuổi, phụ thân ở bệnh nặng hấp hối, nói ra một câu chuyện có liên quan tới bức tranh cuộn này.

Nương của Vũ Tử vì người yếu nhiều bệnh, sau khi sinh ra thì cũng buông tay rời khỏi nhân gian. Mà nương sinh ra là một hài nhi đã chết!

Phụ thân của Vũ Tử vào núi sâu hái thuốc trở về, vội vàng bỏ ba lô xuống và vội vàng cứu chữa cho nương cùng hài tử số khổ nhưng đã muộn. Vào lúc phụ thân bi thương ôm người thân an táng, lại bất ngờ phát hiện hài nhi đã chết chợt sống lại. Sau khi phụ thân mừng rỡ, đột nhiên nhớ tới bức tranh cuộn kỳ lạ nhặt được từ trong núi sâu. Có lẽ là thần vật che chở, lúc này mới làm cho nữ nhi giữ được tính mạng?

Từ đó về sau, phụ thân Vũ Tử lại cung phụng bức tranh cuộn như thần vật! Sau khi phụ thân qua đời, cả nhà chỉ còn lại có một mình Vũ Tử lẻ loi hiu quạnh một mình.

Một ngày nào đó, có lão già tới cửa, không nói hai lời liền cầm tranh cuộn lại nghênh ngang rời đi. Vũ Tử không biết làm sao, chỉ đành phải thôi. Ai ngờ nửa năm sau, lão già kia đột nhiên quay về, vẻ mặt ôn hòa muốn nhận nàng làm nghĩa nữ.

Tiểu nha đầu mới đầu khóc lóc không theo, sau không thể có không đáp ứng. Đối phương không ngờ là một tiên nhân, tay áo vung lên lại dọn sạch cả nhà tranh của nàng cùng Vũ Trúc bên cạnh. Cứ như vậy, nàng trở thành nghĩa nữ của gia chủ La gia, cũng vào tu vi Trúc Cơ mới được sư phụ bây giờ mang đi...

Lôi Thiên thấy vẻ mặt Vũ tiên tử không vui thì vội vàng bồi lễ nói:

- Ái chà! Không ngờ được tranh cuộn đúng là vật gia truyền của tiên tử, đúng là đã mạo phạm nhiều rồi, tha tội...

Vũ tiên tử không hề động đậy, lẳng lặng nhìn mây mù, nghe tiếng mưa rơi...

Lôi Thiên âm thầm cân nhắc một lúc, xấu hổ cười nói:

- Tục ngữ có câu, kẻ sĩ từ biệt ba ngày đã hoàn toàn thay đổi. Tiên tử chỉ dùng mấy trăm năm ngắn ngủi đã tu tới cảnh giới Thái Huyền đại thành, khiến người ta tự than thở không bằng! Cửu Mục Tiên Vực khiến thế hệ ta vô cùng hướng về! Không biết tiên tử có thể chỉ giáo một chút không? Nếu được tại hạ cảm kích khôn cùng...



Vũ tiên tử nhìn lên trên người Lôi Thiên. Thấy hắn không nói năng tuỳ tiện như trước lại có thêm vài phần tâm cơ, nàng thản nhiên nói:

- Tu vi có phương pháp Quán Đính, tuy là đường tắt nhưng cảnh giới lại có bất ổn...

Mắt Lôi Thiên lập tức sáng lên, chắp tay nói:

- Mong được chỉ giáo...

Nhương pháp Quán Đính hắn không lạ gì, chẳng qua là bỏ qua tu vi của bản thân để thành tựu người khác mà thôi! Cửu Mục Tiên Vực thần bí khó lường, hôm nay nếu có điều nghe, cũng xem như là một thu hoạch lớn!

Vũ tiên tử ung dung nhìn về phía xa, nói:

- Đã đến giờ rồi! Lôi đạo hữu tự trọng...

Vẻ mặt Lôi Thiên cứng đờ, chỉ đành phải đứng dậy nói:

- Tình cảm ngưỡng mộ của ta đối với tiên tử vẫn không thay đổi! Sau này còn gặp lại!

Hắn gật đầu ra hiệu, lưu luyến nhìn trái liếc phải, lúc này mới rời khỏi Thính Vũ Tiểu Trúc. Tới ngoài ngàn dặm, hắn lại chậm rãi ngừng lại ở giữa không trung, không cam lòng quay đầu nhìn xung quanh.

Theo tin đồn, không biết hai tháng sau ở Ngọc Sơn Vân Nhai như lời nói của trưởng bối và đệ tử của La gia có thể cho người ngoài tới quan sát không? Vũ tiên tử là người của La gia, đến lúc đó có thể hiện thân biểu diễn tiên pháp Cửu Mục, chắc chắn trở thành tình cảnh tăng thêm kết giới cho động phủ! Phải tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại được! Mình lại đi tìm trưởng bối của La gia cầu xin...

Ngoài ngàn dặm Lôi Thiên vẫn bồi hồi không đi, trong đình cỏ Vũ tiên tử đã tiện tay ngăn cách với xung quanh. Nàng không muốn để ý tới lòng người khó lường, càng không muốn hỏi đến thị phi bên ngoài giới Tiên Vực.

Không dễ dàng gì về nhà là thời gian để hưởng thụ sự yên tĩnh một mình, cảm giác được sự yếu ớt vắng vẻ, sương mù, Thính Vũ năm xưa, trời đất Tiểu Trúc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play